Thấy Tần Tĩnh Trì không lên tiếng, Giang Oản Oản lại tiếp tục nói: “Nhưng mà, cho dù muốn trồng cũng phải đợi đến mùa xuân năm sau.”
“Hôm nay lúc ta lên núi, nhìn thấy một mảnh đất nhỏ mọc đầy khoai tây, ta liền đào về, ta cảm thấy trên núi hẳn là còn rất nhiều!”
“Ngày mai nếu ngươi không có việc gì, chúng ta cùng nhau lên núi tìm xem, tiện thể xem còn có gì khác để ăn không.”
“Ừ, được.”
Qua một lúc, Tần Tĩnh Trì lại thăm dò nói: “Ta cảm thấy... Hình như nàng có chút khác trước kia.”
Nghe xong lời hắn nói, trong lòng Giang Oản Oản trầm xuống, chỉ đành tìm một cái cớ: “Ta bị nhiễm phong hàn mấy ngày nay, cả người mơ mơ màng màng, mơ thấy một số giấc mơ kỳ quái, trong mơ cả nhà chúng ta sống rất tốt, ta ở một bên nhìn liền cảm thấy như vậy cũng rất tốt!”
“... Sau này ta sẽ cùng các ngươi sống thật tốt, ngươi tin ta!”
Còn về những thứ có thể ăn mà nàng tìm được, nàng cũng không giải thích.
Trước kia Tần Tĩnh Trì thường xuyên ra ngoài, cũng không quá hiểu nguyên chủ trước đây, cho dù nguyên chủ biết cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn, chắc chắn cũng sẽ không nói cho hắn biết, Tần Tĩnh Trì hẳn là cũng hiểu điểm này.
Qua một lúc Tần Tĩnh Trì mới chậm rãi đáp lại một câu: “Được!”
Giang Oản Oản nghe câu trả lời của hắn, khóe miệng nhếch lên.
Nàng cẩn thận đắp chăn cho Đoàn Đoàn và nói với Tần Tĩnh Trì: “Vậy mau ngủ đi, ngày mai chúng ta còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/2007612/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.