Lý Quý cũng thở dài: “Sau này có lẽ chúng ta nên giúp đỡ một chút, đáng thương quá mà...”
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đi tới chân núi, từ xa xa thấy phần lớn cây trên núi đã bắt đầu khô héo.
Giang Oản Oản vừa đi vừa cẩn thận nhìn chằm chằm từng cành cây ngọn cỏ trên núi, nàng nghĩ thầm nếu có thể phát hiện được loại quả hay thứ gì đó cũng tốt.
Giang Oản Oản nhìn một hồi, đôi mắt đột nhiên sáng lên, nàng vội vàng gọi Tần Tĩnh Trì đang đi ở phía trước: “Tần Tĩnh Trì, ngươi nhìn chỗ này đi! Nguyên một vùng đất to đều là khoai tây hết đó! Chúng ta nhanh đến đó đi!”
Đào khoai tây chẳng mấy chốc đã đầy gùi, nhìn số củ còn lại, Tần Tĩnh Trì nói: “Trước tiên chúng ta cứ đào một phần về thôi, còn lại thì để ta đi đào!”
Giang Oản Oản gật đầu: “Dù sao cũng không có ai, trước tiên chúng ta cứ để chỗ khoai tây này ở đây, hiếm khi đi xa như vậy, chúng ta cứ đi thử xem còn có thứ gì khác không.”
“Vậy đi thôi!”
Hai người vừa đi vừa nghỉ, đi lòng vòng xung quanh, Giang Oản Oản cảm thấy vô cùng vui vẻ khi tìm được mấy cây ăn quả, có cây hồng, cây mận và một cây nho.
Tần Tĩnh Trì đều hái cho nàng nếm thử, hồng và mận đều rất ngọt, còn nho thì vẫn hơi chua, cũng không biết qua vài ngày nữa có ngọt hơn được không.
Nhưng mà Giang Oản Oản cảm thấy có ngọt hay không cũng không quan trọng, nếu để thêm một khoảng thời gian
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/2007611/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.