Mộ Nam Tinh xoa huyệt thái dương: "Kỳ An, ta là Thái tử, cũng là thống lĩnh của Hắc Kỵ, sự tồn tại của Hắc Kỵ chính là vì ngày này, đệ không hiểu, đừng làm loạn."
Tần Kỳ An cau mày: "Cái gì gọi là đệ làm loạn? Mộ Nam Tinh! Huynh thật là... Không thể nói lý! Năm ngoái một mình đi tiễu phỉ! Huynh biết đệ lo lắng cho huynh bao nhiêu không?"
"Đây đều là những việc ta nhất định phải làm, hơn nữa ta cũng muốn đi!"
"Vậy ta đi cùng huynh!" Tần Kỳ An chỉ suy nghĩ một lát.
Mộ Nam Tinh ngẩng đầu nhìn hắn: "Đệ đang nói đùa với ta sao? Đệ mới vừa thi Hội, sau khi có kết quả rồi, còn có thi Đình, đệ có thể tự chịu trách nhiệm một chút hay không?"
Đầu lưỡi Tần Kỳ An chọc chọc gò má mình, lập tức cắn răng, cậu thật sự là bị người trước mắt làm cho tức chết.
Nhìn nàng ấy cho dù đến thời khắc như thế này, vẫn là lạnh lùng thản nhiên, vẻ mặt không chút biểu cảm nhưng trong nháy mắt có một loại cảm giác bất lực sâu sắc.
"Mộ Nam Tinh, đệ lo lắng cho huynh, đệ... Không thể để huynh gặp nguy hiểm, huynh có hiểu hay không?" Cậu nhẹ giọng nói.
Mắt Mộ Nam Tinh chớp chớp: "Thánh chỉ đã ban xuống, ta sẽ bình an trở về, đệ thi cử nhất định không có vấn đề gì, hãy chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi Đình, biết đâu, đợi sau này đệ thi đậu Trạng nguyên, ta cũng đã trở về rồi."
Tần Kỳ An nhìn nàng ấy chằm chằm: "Huynh đừng chuyển chủ đề, nhiều năm như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/2068696/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.