Thời Tẫn cố nén nỗi đau nhói trong lòng, nghiến răng, nói tiếp: "Ta nói... Ta đã đính hôn rồi, không thể..."
Cậu ấy cố gắng kìm nén sự chua xót trong mắt: "Không thể tiếp tục đùa như vậy nữa, huynh cũng... Huynh cũng đừng đến tìm ta nữa."
Giang Tư Nguyệt như nghe thấy một chuyện cười lớn: "Đùa sao?"
"A Tẫn, ngươi đang đùa với ta sao? Có phải ngươi trách ta đến muộn không? Đều là lỗi của ta! Để bảo bối của ta thất vọng nhưng mà... Nhưng mà ngươi tha thứ cho ta, được không?"
Thời Tẫn nắm chặt ga giường, cố gắng kìm nén sự thôi thúc muốn ôm Giang Tư Nguyệt: "Giang Tư Nguyệt, huynh mới là người đùa giỡn, ta... Ta đã đến tuổi thành thân, không thể tiếp tục làm bậy nữa, hơn nữa... Với lại ta sẽ đi du học trong vài ngày nữa, huynh đừng đến tìm ta nữa."
Khuôn mặt Giang Tư Nguyệt tối sầm lại, cậu ta nheo mắt, đầu lưỡi đẩy má: "Làm bậy? Thời Tẫn, ngươi có thật sự biết mình đang nói gì không?"
Thời Tẫn nhàn nhạt liếc nhìn cậu ta, nhịn đau nhức thấu xương trên người mà lật người, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt, cậu ấy quay lưng về phía Giang Tư Nguyệt, lạnh lùng nói: "Lúc ra ngoài, nhớ đóng cửa."
Sắc mặt Giang Tư Nguyệt âm trầm xuống ngay tức khắc, cậu ta nhìn Thời Tẫn quay lưng về phía mình, thật sự không tin được A Tẫn ngoan ngoãn của cậu ta có một ngày lại nói ra những lời tuyệt tình như vậy.
Thấy người trên giường hoàn toàn không có xu hướng quay lại nhìn mình, Giang Tư Nguyệt mặt không biểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/2068717/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.