Phó Nguyệt nửa ghé vào trên người hắn, hào hứng thích thú mà trần thuật lại những chuyện mà hôm nay nghe được.
Nói xong lời cuối cùng, Phó Nguyệt lại bị choáng váng với vấn đề của Tiêu Đại Bảo, nàng lại nhẹ nhàng nằm trở lại lồng ngực của Tiêu Thái một lần nữa.
Tiêu Thái nhận thấy cảm xúc lên xuống của nàng, nắm tay nàng nhẹ giọng nói: “Đừng nghĩ nữa, nhà hắn như thế nào đã sớm chẳng liên quan gì đến chúng ta nữa. Thích dày vò nhau thì kệ bọn họ tự dày vò nhau đi.”
“Ừ!”
An tĩnh trong chốc lát, Phó Nguyệt lăn long lóc một vòng, bò dậy nhìn về phía Tiêu Thái: “Chàng có muốn tìm một ngoại thất không? Hoặc là nạp một tiểu thiếp sinh con trai cho chàng nhé?”
Tiêu Thái đột nhiên mở mắt ra, ngây ngô liên tục lắc đầu: “Tiểu Nguyệt, ta chưa từng nghĩ tới!”
Phó Nguyệt chống nạnh liếc xéo hắn: “Thật sự không nghĩ sao? Cuộc sống của nhà ta càng ngày càng tốt, về sau chàng cũng sẽ là biểu thiếu gia của Dũng Nghị Công phủ, không thiếu tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp muốn làm tiểu thiếp cho chàng đó! Ta không phải loại người keo kiệt, nếu chàng thực sự có ý tưởng này, có thể nói trước cho ta, ta sẽ giúp chàng xem mặt và chọn muội muội tính tình phù hợp.”
Phó Nguyệt bắt đầu “thả mồi câu cá”.
Nhưng lời nói càng ngày càng mang vị ghen. Trên mặt nàng vẫn nhất nhất bình tĩnh nghiêm túc suy xét đến hình dáng của tri kỷ cho Tiêu Thái, nhưng trong nội tâm lại có một bóng người nhỏ nhắn đang điên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/166078/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.