Phó Nguyệt và Tiêu Thái giả bộ không nhìn thấy.
Tiêu Thái: “Được rồi, trời không còn sớm nữa, sư phụ ngươi muốn ngủ, ngươi cũng đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi đi.”
Thạch Dương dùng tay áo lau lau đôi mắt, bò dậy.
Tiêu Thái đỡ Phó Nguyệt đi ra khỏi thư phòng.
Phó Nguyệt không nhẫn nại được với hắn liền nói: “Thân thể ta rất khỏe, không cần dìu đỡ đâu.”
Tiêu Thái: “Trời tối đường trơn, nghe lời nào.”
Phó Nguyệt bĩu môi nghe theo hắn.
Cửa của đại thư phòng không đóng.
Đám người Thạch bà bà ở chính đường nghe rõ ràng lời nói của bọn họ.
Ánh mắt của Thạch bà bà tràn đầy phức tạp nhìn ba người, ngàn vạn lời nói cũng không thốt lên được, cuối cùng chỉ nói: “Chỉ cần phu nhân không chê, bà bà sẽ luôn hầu hạ phu nhân. Chỗ nào A Dương làm không tốt, phu nhân cứ tùy ý răn dạy.”
Ân tình của Tiêu gia đối với bọn họ quá nặng, vì thế Thạch bà bà không muốn được xóa nô tịch.
Ở lại Tiêu gia là để báo đáp Phó Nguyệt, cũng là thể hiện sự ràng buộc cho Thạch Dương. Chỉ cần có bà ở đây, đứa nhỏ A Dương này trọng tình trọng nghĩa, về sau khôi phục thân phận tự do cũng sẽ không phản bội, gia nhập vào nhà khác.
Phó Nguyệt: “Ta làm sư phụ sẽ rất nghiêm khắc, Thạch bà bà đừng đau lòng là được.”
“Sẽ không sẽ không, tiểu tử kia được dạy dỗ chính là điều hắn nên nhận.”
“Mọi người đi nghỉ đi, ngày mai còn phải bận việc nữa đó.”
Ngày hôm sau, Phó Nguyệt bắt đầu dạy Thạch Dương trù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/166154/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.