Phó Nguyệt nhìn nguyên liệu chuẩn bị sẵn, đánh giá mỗi loại nguyên liệu có thể gói được 40 cái bánh chưng.
“Cứ gói hết đi, nếu gói nhiều quá thì chúng ta có thể đưa đến nhà sư phụ, nhà trưởng thôn cùng nhà Thôi Phúc tẩu tử.”
Một mình sư phụ, tất nhiên là lười làm cái này.
Còn về phần nhà Thôi Phúc tẩu tử, mỗi khi bọn họ đi đến cửa hàng mua thịt, tẩu ấy đều cắt nhiều cho bọn họ hơn một chút, đối xử với bọn họ rất thân thiết, Phó Nguyệt nghĩ cũng nên tặng qua một ít, kéo gần quan hệ.
Phó Nguyệt hỏi: “Chàng có nhà nào muốn tặng không?”
Tiêu Thái suy nghĩ một lát, lắc đầu. Năm ngoái bọn họ cũng chỉ vắng lặng, bận rộn mưu sinh nên chỉ thân thiết với nhà trưởng thôn, những người khác trong thôn chủ yếu chỉ xã giao.
Nhà của Tôn Thế Xuân chủ yếu là khi sau khi Phó Nguyệt tới, lần trước sau khi nhờ bọn họ giế.t heo, nàng và Thôi Phúc tẩu tử thường qua lại, mới thân thiết hơn một chút.
Phó Nguyệt: “Vậy thì quyết định ba nhà này trước đã.”
Ba người chung sức hợp tác, gói một mạch đến buổi tối mới xong hết toàn bộ bánh chưng.
Thống kê một phen bánh chưng, mứt táo có 48 cái, bánh chưng đậu phộng có 52 cái, bánh chưng thịt tươi có 45 cái.
Phó Nguyệt phân chia số bánh chưng làm ba phần, ba loại nhân mỗi loại năm cái mang cho sư phụ; mỗi loại sáu cái đưa tới nhà Thôi Phúc tẩu tử; mỗi loại mười cái đưa đến nhà trưởng thôn, nhà ông có đông người nhất.
Phó Nguyệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/166254/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.