🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Đại Minh có ngày hôm nay, đều là lỗi của trẫm!" Sùng Trinh đột nhiên lên tiếng.
Nói xong, hắn ta còn thở dài một hơi, như trút được gánh nặng trong lòng.
Ta trợn tròn mắt.
[Lạ thật, Sùng Trinh cứng đầu vậy mà lại nhận lỗi!]
Chưa kịp để ta phản ứng, Sùng Trinh lại cúi đầu thở dài: "Tuy trẫm biết mình sai, nhưng lại không biết làm cách nào để cứu Đại Minh, cứu bách tính của trẫm."
[Ồ, cũng không phải là hoàn toàn không có cách...]
Sùng Trinh đột nhiên ngẩng phắt đầu lên nhìn!
"Bệ hạ, ngài lại nhìn ta làm gì?" Hù dọa ai vậy?
"Chu Giám, ngươi có kế sách cứu nước nào không?"
Sùng Trinh không hề ngu ngốc, có lẽ đã cảm nhận được Đại Minh đang rơi vào thời khắc sinh tử tồn vong.
Nhưng hắn ta lại cầu cứu một tên ăn chơi trác táng đội mũ công tử bột như ta, chẳng lẽ là kiểu "chó cùng rứt giậu"?
Ta hơi do dự một chút, rồi lắc đầu nói không có, ta là một tên công tử bột chỉ biết phá hoại thì biết cái quái gì.
Sùng Trinh cười lạnh một tiếng rồi đứng dậy tiến lại gần, gần như mặt đối mặt với ta, nói từng chữ một:
"Tiểu tử ngươi đừng có giả vờ nữa! Ngươi tưởng trẫm không biết bí mật của ngươi sao!"
Chân ta hơi mềm nhũn: "Bệ hạ nói gì vậy?"
[Ta, ta bị bại lộ rồi sao?]
04
Sùng Trinh hừ một tiếng, chắp tay ra sau lưng, ánh mắt khó hiểu, nửa cười nửa không.
"Chu Giám, ngươi rõ ràng có tài năng kinh thiên động địa, lại cứ cố tình giả vờ làm một tên ăn chơi trác táng. Mấy ngày nay, trẫm đã nhìn thấu ngươi rồi!"
Ta thở dài một hơi: "Bệ hạ, ngài nhìn lầm rồi, ta không phải, ta không có!"
[Ồ, hóa ra là bị lộ kiểu này, hù chết bố rồi.]
"Bớt nói nhảm!" Sùng Trinh trợn mắt nhìn ta, nói với vẻ bực bội: “Trẫm biết, chắc chắn là do tổ chế ngoại thích không được tham gia chính sự, mới khiến ngươi phải che giấu tài năng như vậy. Nhưng bây giờ Đại Minh đang ngàn cân treo sợi tóc, sao trẫm có thể còn câu nệ mấy cái quy củ cổ hủ đó nữa? Năm xưa, Thái tử Ý Văn của Thái Tổ, chẳng phải cũng cưới nữ nhi của Khai Bình vương Thường Ngộ Xuân sao? Ngươi đừng có giả vờ nữa! Không vì trẫm, thì ngươi cũng nên vì tỷ tỷ và các ngoại sinh của ngươi mà suy nghĩ!"
Ánh mắt Sùng Trinh nhìn ta đầy chân thành và tha thiết.
Còn dám so sánh với Thái Tổ nữa chứ.
Người ta khởi nghiệp bằng một cái bát, ngươi kết thúc bằng một sợi dây thừng.
Người ta đẳng cấp nào, ngươi đẳng cấp nào.
Đây là đang cố tình đụng chạm à?
Nhưng lời đã nói đến nước này rồi, ta bèn gật đầu nói: "Thôi được rồi, đã như vậy, thần không giả vờ nữa, thần lật bài, thần chính là Khổng Minh tái thế!"
Chỉ cần có một tia hy vọng kéo Đại Minh ra khỏi vực sâu, ta cũng sẵn sàng thử.
Lui một vạn bước mà nói, nếu Lý Tự Thành có thể đánh bại được Mãn Thanh, ta sẽ lập tức đưa gia đình chạy trốn ra nước ngoài.
Ai chiếm thiên hạ cũng được, nhưng riêng người Hồ thì không được!
Đây là mong muốn của ta với tư cách là con dân người Hán, cũng là mong muốn của những linh hồn trung nghĩa đã chiến đấu đến chết vì Đại Minh.
"Nhưng thưa bệ hạ, Khổng Minh có thể phát huy tài năng, là vì có Lưu Bị sẵn sàng tin tưởng ông ấy hết lòng — ngay cả tên Lưu A Đấu kia, cũng chưa bao giờ nghi ngờ nghĩa phụ."
[Còn ngươi, ngươi đa nghi như vậy, ngươi có bằng lòng tin ta không?]
Rất nhanh, ta đã nhận được câu trả lời.
Sùng Trinh nghiêm mặt, hai bàn tay dày rộng nắm chặt lấy tay ta, giọng nói trầm thấp: "Chu Do Kiểm ta xin thề với các vị liệt tổ liệt tông của hoàng tộc Đại Minh, sẽ vĩnh viễn không nghi ngờ Chu Giám nhà ngươi Ngươi có bằng lòng giúp ta, cứu vãn vận mệnh đất nước này không?"
Hắn ta dùng chữ "ta", không phải chữ "trẫm".
Ta bỏ đi vẻ mặt đùa cợt thường ngày, thở ra một hơi: "Đó là điều thần mong muốn, không dám từ chối."
[Đã như vậy! Cược thôi! Ông đây cược lớn!]
Đứng trước sa bàn Đại Minh, ta hắng giọng: "Bệ hạ, thần nói chuyện thẳng thắn, nếu có gì mạo phạm, ngài sẽ không trở mặt, chém đầu thần chứ?"
"Cứ nói đừng ngại!"
Ta vẫn không tin, dù sao thì tên tỷ phu này cũng thường xuyên làm chuyện trở mặt không nhận người.
Vừa rồi đầu óc nóng lên nói muốn giúp hắn ta, bây giờ máu nóng nguội dần nên trong lòng bỗng thấy hơi hoảng.
Ta lập tức xin hắn ta viết một đạo thánh chỉ để làm bảo đảm.
Sùng Trinh trừng mắt nhìn ta thở hổn hển, cuối cùng vẫn nghe theo lời ta, viết thánh chỉ, đóng ngọc tỷ.
"Kim bài miễn tử" đã có trong tay, ta nói chuyện không còn kiêng dè nữa.
Phân tích rõ ràng thực lực hiện tại của Lý Tự Thành, Mãn Thanh, Trương Hiến Trung.
Tên tỷ phu này của ta ngồi trong thành, hoàn toàn không biết gì về tình hình thiên hạ, quá ngây thơ rồi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.