Sau hai ngày nằm bất tỉnh trên giường, cho đến nay tình hình của Miêu Miêu đã tốt hơn rất nhiều, sắc mặt dần có nét hồng hào và tươi tỉnh, hoàn toàn khác biệt với vẻ mặt trắng bệch từ lúc mới đem nàng về đây. Hình ảnh đó không chỉ dọa Cồ Mặc mà Âu Dương cũng một mặt lúng túng không kém, mặc dù y không nói nhưng nếu nhìn mồ hôi rơi lã chã trên gương mặt ai cũng có thể đoán được sự bối rối ấy rõ ràng đến mức nào. Cồ Mặc thừa nhận mình không có khả năng đọc được suy nghĩ người khác nhưng hắn biết rõ nguyên nhân Âu Dương vốn nổi tiếng lãnh đạm được cho rằng trời có sập xuống e rằng trên mặt y cũng không hề có biểu cảm hoảng sợ, nhưng hôm nay lại đột nhiên xuất hiện bộ mặt hiếm hoi đó chỉ có hai lý do:
Một là quá bất ngờ trước sự việc đang xảy ra, lần đầu tiên y tận mắt thấy có người lại đèo lên được Vọng Nguyệt, với một con số thành công ước chừng rất thấp nhưng nữ nhân này thật sự đã làm ra kì tích. Trong suốt những năm viết thư chia buồn thì hôm nay là bước ngoặc lớn khi lần này thư gửi đi là thư chúc mừng. Chắc cũng vì bối rối vì không biết nên viết nội dung chúc mừng như thế nào đây mà.
Hai là, Âu Dương chưa bao giờ biết chuyện cứu người là gì. Nhưng ngặt nỗi muốn bỏ mặc người cũng không được bởi nàng là người đầu tiên sống sót trở về. Chẳng biết nên tán dương sinh mệnh phúc lớn hay là dựa vào năng lực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-du-hanh-loi-thoi-khong/91283/chuong-4-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.