Ánh mắt Hoắc Tiếu lơ đãng dừng trên vòng eo thon gọn của vợ, anh nói: “Đúng là nên bàn bạc thật.”
Lận Đình không hề nhận ra sự lơ đãng của chồng mình, khi nhận được câu trả lời cô bật cười: “Em nghĩ là sau này chúng ta chắc chắn sẽ rất bận, nếu như hai bé song sinh đi học mẫu giáo, không những có thể kết bạn với các bạn cùng trang lứa, mà mẹ chúng ta cũng có thể nhẹ nhõm phần nào. . .”
Hoắc Tiếu: “...Em nói đúng.”
Lận Đình: “...”
Cô nhìn chằm chằm vào người đối diện một lúc, thấy trong vòng một hai phút ngắn ngủi, đối phương đã liếc mình vài lần, Lận Đình chỉ nghĩ mình mặc bộ quân phục trông rất đẹp, liền vui vẻ xoay một vòng, đắc ý nói: “Đẹp không? Nếu em đi lính, chắc chắn cũng không tệ phải không? Rất có tinh thần đúng không?”
Để phù hợp với hình ảnh nữ quân nhân trong các bức tranh của thời đại này, cô còn cột hai b.í.m tóc.
Bộ quần áo này thực ra mẹ chồng đã may cho cô từ năm ngoái khi cô còn ở nhà.
Nhưng bởi vì trời lạnh, nên cô đã cất nó xuống đáy hòm.
Bây giờ chuẩn bị đi dạy học trong trường tiểu học của quân đội, tối hôm qua cô đã lấy quần áo ra, vừa là để ủi phẳng, vừa để treo cho thẳng.
Bây giờ, mượn thêm chiếc thắt lưng của chồng đeo bên ngoài, Lận Đình trông thật sự rất ra dáng.
Ánh mắt Hoắc Tiếu theo dõi vợ mình nhẹ nhàng di chuyển, anh cảm thấy cô giống như đang nhảy múa, nghe vậy mỉm cười xác nhận: “Ừm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/1781771/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.