Lý Hiểu Đồng từ trong giỏ cầm một nắm dương xỉ ra nhét vào trong n.g.ự.c Văn Yến Vũ, sau đó cô bé và Điền Khả Khả mang theo giỏ nhỏ bỏ chạy, sức chứa của giỏ nhỏ không lớn, cho dù chứa đầy rau dại cũng chỉ nặng vài cân, đối với học sinh tiểu học thì không thành vấn đề gì cả.
Dù sao mỗi ngày cũng phải đeo cặp sách nặng tương tự đi đi lại lại đến trường học đó!
Văn Yến Vũ ôm dương xỉ đuổi theo cô bé: "Lý Hiểu Đồng, Điền Khả Khả, lần sau lên núi đào rau dại, có thể gọi tôi cùng đi được không? Mẹ tôi không cho tôi lên núi một mình."
Văn Yến Vũ là đứa con duy nhất của Văn Nhàn Nhã, tuy là con gái nhưng Văn Nhàn Nhã rất coi trọng con bé, nếu Văn Yến Vũ xảy ra chuyện gì thì cô ấy sẽ thực sự phát điên, vì vậy Văn Nhàn Nhã sẽ không để Văn Yến Vũ làm bất cứ việc gì có khả năng gặp nguy hiểm.
"Chỉ cần mẹ của bạn đồng ý bạn cùng chúng tôi lên núi, chúng tôi sẽ dẫn bạn cùng lên núi." Lý Hiểu Đồng quay người nói, sau đó tiếp tục cùng Điền Khả Khả chạy về phía trước.
Ở trường chơi với Văn Yến Vũ thì không sao, nhưng ngoài trường thì không dám chơi với Văn Yến Vũ vì sợ nhỡ xảy ra chuyện gì thì mẹ cô bé sẽ trách mắng.
"Được, vậy lần sau tôi sẽ nói với mẹ." Văn Yến Vũ nói lớn tiếng.
Lý Hiểu Đồng vẫy tay rồi chạy đi xa với Điều Khả Khả.
Văn Yến Vũ thì ôm dương xỉ Lý Hiểu Đồng cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-ga-cho-nguoi-chong-tho-lo/2424878/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.