“Mẹ ơi, tóp mỡ thơm quá! Thịt xào cũng ngon nữa!” Cô bé Cố Niệm vừa ăn vừa cay đến mức phải thở phì phò.
“Con có ăn được không? Nếu không thì mẹ sẽ nấu món khác cho con.” Thấy con gái cay đến mức đó, Tô Chiêu Chiêu bắt đầu tự kiểm điểm xem mình có làm món quá cay không.
Cố Niệm ôm chặt bát, gật đầu lia lịa, “Được ạ! Ngon lắm!”
Cố Hành cũng ăn mì hăng hái, dùng hành động để cho thấy bữa tối này hợp khẩu vị đến mức nào.
Cả nhà không theo kiểu ăn mà không nói, vừa ăn vừa trò chuyện trên bàn.
“Mẹ ơi, ở trường tụi con cũng tập thể dục mỗi ngày đó.” Cố Niệm nói câu này chủ yếu là để cho ba cô bé nghe.
Tô Chiêu Chiêu hỏi: “Là tập thể dục buổi sáng à?”
Cố Niệm ngẩn người: “Mẹ làm sao biết vậy?” Trước đây ở trường tiểu học trong thị trấn, chưa bao giờ bọn họ phải tập thể dục buổi sáng.
Lúc đầu, các bạn học ở trường đều không biết buổi tập thể dục là gì. Sau giờ giải lao tiết hai, mọi người chạy ra sân, cô bé và anh trai còn cảm thấy lạ lẫm.
Đến sân, thấy có người xếp hàng, hai anh em cũng xếp theo, rồi khi nhạc từ loa phát vang lên, cả hai bắt chước những người phía trước vung tay múa chân theo.
Cô bé và anh trai đều thấy rất mới mẻ, hóa ra trường con em cán bộ mỗi ngày đều có tập thể dục buổi sáng.
“Mẹ nghe người ta nói thôi.” Đó là vì hồi nhỏ mẹ cũng từng tập mà, theo phản xạ nhớ đến. Ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-lam-me-hai-con-thu-truong-vo-anh-dat-con-den-tim-roi/1562799/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.