Editor: Tieen Ngày hôm sau lâm triều. Các triều thần phát hiện, thời tiết lạnh hơn hôm qua rất nhiều, không khí trong điện đông lạnh đến đáng sợ. Các triều thần khởi tấu sự tình, đều bị ánh mắt lạnh lùng, lời nói độc địa của Tần Hạ Bắc làm cho nghi ngờ nhân sinh. "Việc tòng quân là chuyện thường tình, nói với trẫm, là muốn trẫm tự mình chiêu binh vào doanh trại sao?" "Liên hôn giữa nhà Hoài Viễn vương và Thừa Định vương, bẩm báo với trẫm, là muốn trẫm cướp tân nương sao?" ... Đám chúng thần bị hỏi đều ngơ ngác sửng sốt. Hạ triều, hoàng thượng rời đi không thèm ngoảnh lại. Lưu lại đám triều thần thấp thỏm, ngơ ngác. Đan lão tướng hừ lạnh một tiếng, giọng cộc cằn nói: "Nếu trên chiến trường, những việc nhỏ nhặt này đều cần chủ soái chỉ huy chấp hành, địch nhân đã sớm đánh tới trước mặt!" "Đại sự Bắc Tắc Quốc đều bị các ngươi ăn hết rồi? Toàn khởi tấu mấy chuyện vặt vảnh tầm thường." "Trong các triều đại trước, Binh Bộ phụ trách chiêu mộ binh lính, bây giờ quá trình này còn cần khởi tấu tường tận từng cái một, là ý gì? Muốn bệ hạ thay các ngươi chiêu binh sao?" ... Đan lão tướng quân nói, dáng vẻ như nhìn một đám
"Hoài Viễn vương và Thừa Định vương tuổi đã già, nhi nữ toàn là không nên thân, các ngươi lấy chuyện bọn họ ra nói, là sợ bọn họ tạo phản sao? Nếu bọn họ ngu ngốc đến mức sợ mình chết không đủ sớm, thì tới."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-cong-luoc-dinh-che-boss-vai-ac-co-mot-khong-hai/2972130/chuong-949.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.