Nghĩ thế, Quý Lan Âm nhấc chân muốn đi.
Lại bị nam chính bánh bao ngăn lại, "Ngươi đi đâu?"
Nam chính bánh bao khó hiểu nhìn hắn.
Quý Lan Âm mím môi, sau đó vội nói, "Nhà xí."
Nam chính bánh bao: "......"
"Đi thôi đi thôi đi thôi."
Quý Lan Âm nhanh chóng ra ngoài, đi về phía phòng của Mộ Ngôn.
Cầm ra chiếc ô và hai tấm áo choàng.
Lúc định đi, Quý Lan Âm nhìn lại mình, sựng lại một chút......
Nửa giờ sau, một nam tử y phục mộc mạc, gương mặt có chút tang thương từ trong phòng Mộ Ngôn đi ra.
Tay hắn cầm theo ô che và áo choàng.
Trong quân doanh chỉ có vài đội nhân mã, những người khác đều đã đi đánh giặc, bởi vậy trông coi tương đối lỏng lẻo.
Quý Lan Âm thuận lợi chuồn êm ra ngoài.
*
Mà lúc này, thiên lôi cuồn cuộn.
Mây đen u ám, như muốn trút xuống.
Mộ Ngôn ngẩn lên nhìn trời, lại nhìn qua người bên cạnh, "Có mang dù theo không?"
Tướng sĩ kia a một tiếng, mịt mờ nhìn Mộ Ngôn, "Không, không có a, đại nhân."
Mộ Ngôn sựng lại, sau đó ngón tay trắng bệch mà thon dài chỉ chỉ một chổ trên bản đồ.
"Mai phục đi."
"Dạ!"
Tướng sĩ lĩnh mệnh, liền đi xuống truyền lời.
Trời sắp đổ mưa, khi đó tình hình sẽ càng thêm hỗn loạn, bỗng dưng một cơn gió lạnh thổi ngang.
Mộ Ngôn cảm giác toàn thân mình trên dưới đều bị cái lạnh rửa tội.
Cô che môi ho lên, ánh mắt đảo một vòng dưới chiến trường.
Thấy nữ hoàng mỗi bên đỡ một kiếm, cùng với nhóm phu hầu của nàng ta,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-cong-luoc-ky-chu-dung-hac-hoa/1950364/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.