"Đi a."
Lục Dã nhấc chân, chậm rãi đi về phía đường chạy.
Lúc này Tống Lam đã lấy được giải nhất, mệt đến thở hồng hộc, nhưng lại trẻ trung tiêu sái dị thường.
Hấp dẫn một đám nữ sinh thét chói tai.
Nữ chủ An Duyệt thật cẩn thận đem nước đưa qua, tươi cười như ánh mặt trời, "Cậu thật lợi hại."
Tống Lam xoa xoa đầu An Duyệt, một ngụm đem nước uống cạn.
"Cô gái này là ai nha, quan hệ với Tống Lam của chúng ta có vẻ rất tốt."
Muội tử bên cạnh nhìn về phía Mộ Ngôn, ngữ khí chua lòm nói, "Thời Nhiễm, cậu quen biết Lục Dã, người này cậu biết sao?"
Lục Dã cùng Tống Lam là bằng hữu tốt, cùng một người khác lập thành một tổ giáo thảo ba người.
Mộ Ngôn từ từ nhìn thoáng qua muội tử đang đứng bên người, khóe môi cong cong, "Tôi có nói là tôi rất thân với Lục Dã sao?"
"Không thân sao?" Muội tử kinh ngạc.
"Không thân."
".. Hừ, vậy tiết văn nghệ ngày hôm đó, cậu còn ôm Lục gia."
Mộ Ngôn mặt vô biểu tình, "Không phải tôi, tôi không ôm."
Muội tử: ".. Mọi người đều nhìn thấy a, còn chối."
Rốt cuộc trong mắt mọi người, Thời Nhiễm cùng Lục Dã dùng một loại tư thế quỷ dị như vậy lên sân khấu, nếu như không quen biết dựa theo tính cách kia của Lục Dã, sao có thể cùng Mộ Ngôn cùng nhau biểu diễn.
"Không thân không quen cũng không biết."
Thanh âm thiếu nữ ôn hòa như gió xuân truyền vào trong tai Lục Dã.
Lục Dã động tác hơi dừng, khuôn mặt dưới vành nón khẽ nâng, không chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-cong-luoc-ky-chu-dung-hac-hoa/1950454/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.