Thủ trưởng vừa bảo hắn nghĩ cách mang Nguyễn Mặc về.
Vừa bảo hắn ngầm bảo vệ Nguyễn Mặc an toàn.
Hai năm ở chung này.
Đương nhiên cũng có cảm tình.
Ờ ······ tuy rằng cảm tình này chỉ là đơn phương.
Nguyễn Mặc có tính cách gì, hắn cũng hiểu biết một chút.
Có thể tin nổi, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Ở chung mười hai tiếng đồng hồ, ngay cả một chữ Nguyễn Mặc cũng không nói sao?
Đối với người đột nhiên xuất hiện trong phòng mình, Nguyễn Mặc không có bất cứ lòng hiếu kỳ nào.
Hoàn toàn xem hắn như không khí.
Biết điều này đáng sợ thế nào không?
Ờ.
Những điều này, người áo đen đều từng trải nghiệm qua.
Đại khái.
Người áo đen nói trúng nội tâm của Nguyễn Mặc.
Sau một đoạn yên tĩnh rất lâu.
Nguyễn Mặc gọi điện thoại đi.
Người áo đen bỗng nhiên hơi mở đôi mắt.
Có chút không thể tin nổi mà nhìn Nguyễn Mặc.
Hắn, đây là đang căng thẳng sao?
Thân thể cứng còng, một tay đặt trên đầu gối.
Thậm chí ngay cả hô hấp cũng nhẹ hơn.
Người áo đen đều cho rằng là mình nhìn lầm rồi.
Cho đến khi.
Điện thoại kết nối.
Chắc là do nơi này quá yên tĩnh.
Nên người áo đen có thể nghe được rất rõ ràng thanh âm truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
"Làm gì?"
Tức giận nói một câu.
Nguyễn Mặc nhỏ giọng mở miệng
"Em ở đâu?"
Tiếng nói vừa dứt.
Bên kia điện thoại hơi thoáng im lặng.
Sau đó, thanh âm mang theo ý cười
"Dạ minh châu? Là anh à.
Em đang uống rượu.
Anh muốn tới tìm em sao?"
Nam
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-dai-lao-lai-sap-sup-do-roi/977701/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.