Hệ thống cũng cảm thán: “Hóa ra ngươi tốt như thế, nếu vậy thì ngươi ở Dịch Đình cũng được chút danh vọng.”
Vẻ mặt Phù Gia có hơi khó hiểu: “Chỉ là ta không tính lén lút ăn cái gì sau lưng họ thôi. Nếu mọi người đều được ăn như nhau, ta không cần phải trốn chui trốn nhủi, cũng chẳng sợ ai giành giật.”
Cô tới đây là để sống, chứ không phải tới để giành giật thứ gì cả.
Nếu ngay cả thức ăn còn phải giành giật nữa, vậy thì chẳng có cách nào sống qua ngày. Ngày ngày đều có một đám người với ánh mắt đỏ bừng muốn cướp giật đồ ăn với cô, cuộc sống như vậy sao mà dễ chịu được.
Dù gì cũng không phải tiền của cô, là của Lý cô cô moi ra.
Trương ma ma biết nội tình, lòng có hơi nghi ngờ. Chẳng lẽ nha đầu này thật sự có thể chữa khỏi bệnh Lý cô cô?
Những ma ma quản sự khác cho rằng Lý cô cô sắp chết tới nơi, nên giờ chạy đi làm vài chuyện tốt. Lo sợ mình bị xuống địa ngục à?
Ở trong hoàng cung này, chẳng có tay ai là sạch cả, có làm chuyện tốt cũng vô dụng thôi.
Phù Gia không cần đi giã gạo, mà chuyển sang đi chăm sóc Lý cô cô. Bà ta muốn uống nước thì Phù Gia rót nước cho bà ta, muốn đi vệ sinh thì cô sẽ dìu bà ta xuống giường.
Công việc này còn nhẹ nhàng hơn giã gạo nhiều, có nhiều lúc Phù Gia còn dựa lên ghế ngủ. Lý cô cô tỉnh lại cũng không nói gì, cùng lắm là gọi Phù Gia dậy.
Một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-dai-lao-nang-luon-nguy-trang/1213358/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.