Mộ Dung Thanh nhìn thi thể nằm dưới đất có chút tái mặt.
Người này theo hắn khá nhiều năm rồi, cuối cùng lại vì một người xa lạ mà dồn hắn vào đường chết.
"Tiểu ngũ?" Cảnh Ngự lấy một cái khăn lau lau sạch tay, thấy Mộ Dung Thanh ngẩn người liền hỏi hắn: "Ngươi nghĩ cái gì đấy?"
"Không có gì." Mộ Dung Thanh cụp mắt.
"Đều không sao rồi." Cảnh Ngự xoa xoa đầu hắn, sau đó phân phó hạ nhân: "Ngũ điện hạ kinh sợ, truyền ngự y tới khám cho hắn."
Mộ Dung Thanh yếu ớt đáp: "Mẫu phi, không cần."
Cảnh Ngự dữ dằn nói: "Nghe lời!"
Sau đó Cảnh Ngự nói với hạ nhân: "Đi đi."
Hạ nhân vâng một tiếng.
Một lúc sau, tên hạ nhân mang theo một y giả râu tóc bạc phơ đi vào.
Cảnh Ngự đuổi hết hạ nhân xuống, sau đó đưa Mộ Dung Thanh đến trước mặt lão, dịu giọng hỏi: "Tiền bối, ngài có thể coi dùm chân của điện hạ nhà ta không?"
Mộ Dung Thanh không hiểu lắm ngẩng mặt: "Mẫu phi?"
Cảnh Ngự an ủi hắn: "Không sao, đừng có sợ."
Mộ Dung Thanh dở khóc dở cười. Hắn một đại nam nhân có cái gì mà phải sợ chứ?
Nhưng cuối cùng vẫn nho nhã vâng một tiếng.
Lão nhân nhìn thoáng qua Mộ Dung Thanh, lại nhìn xuống chân của hắn, lẩm bẩm một tiếng: "Đúng là trời đố kỵ anh tài mà!"
Lão cúi người bắt mạch cho Mộ Dung Thanh, sau đó lại xem xét chân của hắn, cuối cùng lại lắc đầu tiếc nuối.
"Không cứu được." Lão nhân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-he-thong-nu-vuong-xin-dung-pha/145917/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.