"Tiểu nương nương... "
Mộ Dung Tinh lạch bà lạch bạch chạy từ ngoài vào, trên khuôn mặt là nước mắt nước mũi tèm lem.
Cảnh Ngự nhìn nó, trong lòng hơi nhớ Bách Lạc với Bách Bảo Vận.
Đều là đứa bé nàng nuôi lớn nha, sao có thể không nhớ?
Mộ Dung Tinh chạy đến cầm tay nàng, khóc lóc một trận.
"Tiểu nương nương, ta cứ tưởng người sẽ như a nương, bỏ ta mà đi."
"Ta rất sợ... rất sợ... "
Cảnh Ngự đưa bàn tay nhỏ bé đã có mấy vệt sẹo mờ lên xoa khuôn mặt của y.
"Ta... đã hứa với nàng... sẽ... bảo hộ ngươi... thật tốt... " Cảnh Ngự ôm tim gian nan nói hết câu.
Tư mỹ nhân đã nhờ cậy nguyên chủ, bây giờ nàng kế thừa nguyện vọng của nguyên chủ, đương nhiên là sẽ chăm sóc tốt cho y.
Mộ Dung Tinh gào một hồi, bây giờ mới phát hiện ra hoàng thượng đang ngồi ở chiếc bàn trước mặt.
Y run lẩy bẩy, cúi sụp xuống: "Hoàng... hoàng thượng... "
Hoàng thượng nhíu mày: "Ngươi gọi trẫm là gì?"
"Hoàng thượng." Mộ Dung Tinh đáp.
"Không ai dạy ngươi phải gọi trẫm là phụ hoàng sao?" Hoàng thượng thanh âm có thể nghe ra sự tức giận không nhẹ.
"Là hoàng hậu nương nương bảo, ta là do một nô tỳ ti tiện sinh ra, phải xưng là nô tài, không xứng làm... " Mộ Dung Tinh ngẩng mặt lên nhìn hoàng thượng, sau đó thật nhanh cúi đầu: "... làm nhi tử của hoàng thượng."
Rắc!
Hoàng thượng nắm chặt ly trà, ly trà nào có thể chịu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-he-thong-nu-vuong-xin-dung-pha/145932/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.