Giấy không thể gói được lửa.
Chỉ riêng lời cảnh cáo của quản gia cũng không đủ để bịt miệng Pierce.
Pierce lén lút, với thái độ đắc ý, chia sẻ bí mật về đêm hôm đó với những người hầu khác. Cậu ta kể lại từ lúc nhìn thấy bóng đen, nhặt được mảnh vải, đến việc nhận được số tiền thưởng hậu hĩnh từ quản gia.
Nhìn vẻ mặt hớn hở của Pierce, Lâm Hiến cảm thấy khó chịu.
Trong ánh mắt sáng rỡ của Pierce, cậu thoáng thấy một tia ác ý khó diễn tả bằng lời.
Và quả thật, Pierce không hề có ý tốt.
Hình ảnh bá tước cao quý, uy nghiêm trong lòng mọi người, khi qua lời kể của Pierce, lại trở thành một con quái vật ăn thịt người, giấu đầu hở đuôi. Dù không thể hoặc không dám công khai hạ thấp danh dự bá tước, nhưng chỉ với vài lời bóng gió, mập mờ, cậu đã khơi lên sự nghi ngờ trong lòng những người khác.
Những người hầu nghe câu chuyện, ánh mắt bắt đầu ánh lên sự tò mò xen lẫn nghi hoặc.
Con người vốn dĩ thường muốn kéo kẻ khác xuống ngang tầm với mình. Họ nhìn thấy một chú chim sải cánh giữa bầu trời cao, liền muốn bẻ gãy đôi cánh ấy, để nó rơi xuống đất, lấm lem trong bùn, để nhìn thấy nó giãy giụa trong sự nhơ nhớp. Họ muốn chứng kiến những chiếc lông vũ từng rực rỡ ấy rã rời, không còn vẻ đẹp kiêu hãnh.
Và Pierce, dường như tận hưởng cảm giác ấy hơn bất kỳ ai.
***
“Quản gia chẳng phải đã dặn chúng ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-hoa-ra-toi-la-npc-o-vo-han-luu/1352907/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.