🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vân Xu vừa định ngồi dậy thì thấy tấm thảm lông đang đắp trên người mình. Cô nhìn quanh, nhận ra cửa sổ đã được kéo rèm che kín.

Tuyên Lê thấy ánh mắt Vân Xu dừng lại, liền giải thích: “Anh thấy em rất mệt, nên muốn em ngủ thêm một chút.”

Lời nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng Vân Xu lại càng thấy ngại. Cô đến công ty người ta để thu âm, ai ngờ lại ngủ quên ở phòng khách! Còn để người khác đắp thảm, đóng cửa sổ giúp, thật là mất mặt quá đi.

Vân Xu tự nhủ lòng mình, lần sau nhất định không thể như vậy nữa.

Tuyên Lê đứng bên cạnh, chờ cô bình tĩnh lại. Khi anh không nói móc người khác, vẻ ngoài thật sự rất dễ khiến người ta tin tưởng.

Nhưng đợi một lát… Vân Xu bỗng nhiên nhớ ra điều gì.

“Anh không phải là tổng tài Thịnh Hoa sao? Sao lại còn kiêm luôn công việc đạo diễn phim?”

Tuyên Lê thong thả đáp: “Anh bị mất ngủ từ nhỏ, đi khám nhiều bác sĩ cũng không khỏi. Sau này lớn lên, anh vô tình phát hiện ra một số âm thanh dễ nghe có thể giúp anh dễ ngủ hơn. Vì vậy, anh bắt đầu tìm người hợp tác.”

Vân Xu hiểu ra. Thì ra đây chính là lý do ban đầu anh tìm đến cô.

Thảo nào lần nào anh cũng gửi một bài văn, để cô đọc rồi thu âm lại, sau đó gửi trả cho anh.

Cảm giác mất ngủ thật sự không dễ chịu. Vân Xu từng có lần thức trắng đêm, khó chịu vô cùng. Vậy mà Tuyên Lê lại bị mất ngủ từ nhỏ đến lớn, nghe thôi đã thấy thương cảm rồi.

Trong lòng Vân Xu dâng lên sự đồng cảm.

Tuyên Lê nói tiếp: “Làm việc này lâu rồi, tự nhiên anh cũng có chút hiểu biết về thu âm. Thỉnh thoảng anh cũng kiêm đạo diễn phim, giúp đỡ một chút thôi.”

Lời này thật sự là nói dối. Tuyên Lê vốn là một ông chủ lười biếng, hơn nữa vì mất ngủ nên tính tình anh không tốt. Nếu anh mà đi chỉ đạo đoàn phim, chắc mọi người khóc hết mất.

Vân Xu không biết rõ nội tình, cũng chưa từng thấy dáng vẻ độc miệng của Tuyên Lê với nhân viên, nên cô hoàn toàn tin vào lời anh nói. Cô lo lắng hỏi: “Vậy hiện tại anh có đỡ hơn không?”

Ánh mắt cô trong veo, tràn đầy sự lo lắng.

Vẻ mặt lạnh lùng của Tuyên Lê dịu đi một chút. “Hiện tại tốt hơn nhiều rồi, vì anh đã tìm được âm thanh có thể chữa khỏi cho anh, một âm thanh độc nhất vô nhị.”

Khi nói những lời này, ánh mắt chuyên chú của anh không rời khỏi Vân Xu, như thể một lớp vỏ cứng rắn đã lặng lẽ nứt ra, để lộ sự mềm mại bên trong, chỉ dành riêng cho người trước mặt.

“Là… là giọng của em sao?” Vân Xu không chắc chắn hỏi lại.

Khóe môi Tuyên Lê hơi cong lên. “Đúng vậy, chính giọng của em đã giúp anh.”

Giọng điệu của anh quá trang trọng, khiến Vân Xu có cảm giác mình trở thành hy vọng sống duy nhất của anh.

Gạt bỏ ý nghĩ khoa trương đó, Vân Xu vẫn không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể nói: “Vậy thì tốt rồi.”

Vẻ lúng túng đáng yêu của cô khiến trái tim Tuyên Lê mềm nhũn. Đây là lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận được loại cảm xúc này, vừa vi diệu, lại vừa mềm mại.

Tuyên Lê muốn bảo vệ sự linh hoạt và tài năng trong giọng nói của cô, muốn che chở cô khỏi bất kỳ tổn thương nào, muốn cô luôn vô tư.

Anh muốn được nói chuyện với cô mỗi ngày, muốn được nghe giọng nói của cô mỗi ngày.

Và giờ đây, ý nghĩ này càng trở nên kiên định hơn.

Vân Xu nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy sau này nếu anh cần thu âm gì, cứ nói trực tiếp với em là được, không cần phải trả tiền nữa.”

Tuyên Lê không ngờ cô lại đột nhiên chuyển sang chủ đề này, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt tuấn tú của anh.

Vân Xu cười với anh. “Anh chẳng phải nói chúng ta là bạn bè sao? Bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện bình thường mà.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.