Vân Xu vừa định ngồi dậy thì thấy tấm thảm lông đang đắp trên người mình. Cô nhìn quanh, nhận ra cửa sổ đã được kéo rèm che kín.
Tuyên Lê thấy ánh mắt Vân Xu dừng lại, liền giải thích: “Anh thấy em rất mệt, nên muốn em ngủ thêm một chút.”
Lời nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng Vân Xu lại càng thấy ngại. Cô đến công ty người ta để thu âm, ai ngờ lại ngủ quên ở phòng khách! Còn để người khác đắp thảm, đóng cửa sổ giúp, thật là mất mặt quá đi.
Vân Xu tự nhủ lòng mình, lần sau nhất định không thể như vậy nữa.
Tuyên Lê đứng bên cạnh, chờ cô bình tĩnh lại. Khi anh không nói móc người khác, vẻ ngoài thật sự rất dễ khiến người ta tin tưởng.
Nhưng đợi một lát… Vân Xu bỗng nhiên nhớ ra điều gì.
“Anh không phải là tổng tài Thịnh Hoa sao? Sao lại còn kiêm luôn công việc đạo diễn phim?”
Tuyên Lê thong thả đáp: “Anh bị mất ngủ từ nhỏ, đi khám nhiều bác sĩ cũng không khỏi. Sau này lớn lên, anh vô tình phát hiện ra một số âm thanh dễ nghe có thể giúp anh dễ ngủ hơn. Vì vậy, anh bắt đầu tìm người hợp tác.”
Vân Xu hiểu ra. Thì ra đây chính là lý do ban đầu anh tìm đến cô.
Thảo nào lần nào anh cũng gửi một bài văn, để cô đọc rồi thu âm lại, sau đó gửi trả cho anh.
Cảm giác mất ngủ thật sự không dễ chịu. Vân Xu từng có lần thức trắng đêm, khó chịu vô cùng. Vậy mà Tuyên Lê lại bị mất ngủ từ nhỏ đến lớn, nghe thôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/1982534/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.