[Tuyên Lê: Tỉnh rồi à?]
[Tuyên Lê: Tôi nghe trợ lý nói cô bị say xe, giờ đỡ hơn chưa? Nếu vẫn còn khó chịu thì tôi sẽ cho người đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.]
[Tuyên Lê: Sức khỏe của cô là quan trọng nhất.]
[Thu Ý Nùng: Tôi đỡ hơn nhiều rồi ạ, không cần đến bệnh viện đâu, cảm ơn anh quan tâm.]
Vân Xu vừa trả lời tin nhắn của Tuyên Lê xong thì cuộc gọi video của Tư Nhạc đến. Cô vừa ngồi dậy, đầu óc còn hơi mơ màng, trực tiếp bấm nút chấp nhận cuộc gọi.
Sau đó màn hình điện thoại chuyển sang, hiện ra hình ảnh quen thuộc.
Người đàn ông thanh tú đang đứng trước bàn làm việc, bộ áo blouse trắng càng tôn lên vẻ lịch lãm tuấn tú của anh.
Có vẻ như anh vẫn đang ở văn phòng, trong màn hình, trên tường phía sau còn treo cờ thưởng màu đỏ, góc tường có một giá sách, bên trong đựng rất nhiều tài liệu trông như hồ sơ.
Vân Xu ngẩn người, hóa ra cuộc gọi vừa rồi của Tư Nhạc là video call, cô không để ý.
“Sư phụ?”
Tư Nhạc nhìn chăm chú khuôn mặt tinh xảo không tì vết trong màn hình, chỉ thoáng liếc mắt đã nhận ra vẻ mệt mỏi và uể oải trong mắt cô, ánh mắt anh trầm xuống: “Sao lại thế này? Có ai bắt nạt em à?”
Vân Xu lắc đầu, yếu ớt nói: “Không ai bắt nạt em cả, tại em bị say xe thôi.”
Tư Nhạc nhíu mày: “Vậy là em ngủ một giấc đến giờ mới tỉnh?”
“Vâng.” Giọng Vân Xu cũng mang theo vẻ mệt mỏi không giấu được, khuôn mặt nhỏ nhắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/1982538/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.