[Thu Ý Nùng: Dạ đương nhiên rồi, dù sao cũng là người cùng trường mà sư phụ. Hơn nữa học đệ cũng từng giúp em nhiều việc lắm ạ.]
Vân Xu nhắn xong tin này, trong lòng thoáng chút chột dạ. Cái gọi là "giúp đỡ" kia thực chất là vay tiền.
[Tư: Em từng mượn tiền của cậu ấy à?]
Câu hỏi sắc bén khiến Vân Xu sững người. Khuôn mặt trắng nõn lộ vẻ bối rối. Dù anh nói đúng sự thật, nhưng cô vẫn thấy tủi thân không hiểu vì sao.
Tư dường như nhận ra điều gì đó qua sự im lặng của cô, lại nhắn tiếp:
[Tư: Xin lỗi, có lẽ làm em hiểu lầm rồi. Ý tôi là muốn nói với em rằng nếu gặp khó khăn gì trong cuộc sống, em có thể tìm đến tôi. Học đệ của em dù sao vẫn còn là sinh viên, nhiều chuyện sẽ không tiện.]
Tin nhắn của Tư khiến Vân Xu cảm thấy dễ chịu hơn. Tư từng nói có chuyện gì có thể tìm anh giúp đỡ mà.
[Tư: Nếu em nợ tiền cậu ấy, tôi chuyển cho em trước một ít, em trả lại tiền cho cậu ấy đi.]
[Thu Ý Nùng: Dạ không cần đâu sư phụ, đợi kịch truyền thanh thu xong là em có tiền rồi ạ.]
Hơn nữa, bán đồ cũ chắc cũng đủ trả một phần nợ cho Tiết Cảnh Diệu. Số còn lại đủ để cô trang trải sinh hoạt phí. Chỉ có khoản nợ Tư và "Giáp Phương" là phải từ từ trả thôi.
[Thu Ý Nùng: Tiền vay của sư phụ, em cũng sẽ sớm trả lại cho sư phụ thôi ạ.]
Tư Nhạc nhìn tin nhắn mới nhất trên điện thoại, khẽ nhíu mày.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/1982567/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.