["Học tỷ ơi, nhờ chị giúp em một chút được không ạ?" Cậu con trai mặc áo phông trắng và quần jean xanh nhạt, đeo ba lô đen, thấy cô quay lại thì nở nụ cười rạng rỡ, tươi tắn và tràn đầy sức sống.]
[Cố Noãn thân thiện nói: "Được chứ, em cần giúp gì nào?"]
[Cậu con trai nhân cơ hội tiến lại gần cô: "Dạ là thế này, trường mình rộng quá, em tìm mãi không thấy ký túc xá ở đâu."]
["Ký túc xá khu nào? Để chị chỉ đường cho."]
[Cậu con trai lộ vẻ mặt đáng thương: "Học tỷ ơi, em từ nhỏ đã không biết đường, chị có thể dẫn em đi được không ạ?"]
[Cố Noãn hơi khựng người, rồi mỉm cười dịu dàng: "Được thôi."]
[Cô đồng ý xong lại hỏi một cách khó hiểu: "Thế hành lý của em đâu?"]
[Cậu con trai khẽ cứng người lại, rồi nói: "Hành lý của em còn ở ngoài đường, tối nay mới đến ạ. Nên em muốn tìm ký túc xá trước."]
Thu xong đoạn mở đầu này, Vân Xu đã hiểu vì sao đoàn phim lại chọn Tiết Cảnh Diệu vào vai nam chính. Giọng của cậu ấy và nhân vật quá hợp nhau, cái chất thanh xuân và sức sống trong giọng nói gần như biến cậu thành nam chính bước ra từ kịch bản.
Hơn nữa, với một người mới, Tiết Cảnh Diệu đã thể hiện rất xuất sắc.
"Tuyệt vời." Vân Xu khen cậu một câu trước đã, rồi mới chỉ ra những chỗ chưa được: "Có một vài chỗ cậu xử lý cảm xúc chưa tốt. Câu cuối phải thể hiện chút e dè nữa."
Cô nhẹ nhàng giảng giải. Tiết Cảnh Diệu vừa bị giọng nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/1982568/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.