Tiết Cảnh Diệu cảm ơn bạn đã giúp đỡ hết mình, rồi trở về phòng ngủ chờ kết quả.
Ba người bạn cùng phòng đều đang ở đó.
Đinh Hạo thấy cậu về liền nói: “Tiết Cảnh Diệu, cậu sẽ không định thật sự vì cô học tỷ kia mà trở thành CV đấy chứ?”
Tiết Cảnh Diệu ngồi vào bàn học: “Tôi chỉ muốn thử một lần thôi.”
“Ôi chao, chuyện gì xảy ra vậy? Sao tự nhiên cậu lại muốn làm CV thế? Tôi mới về nhà có mấy hôm mà cậu đã có thêm "ước mơ" rồi?” Một bạn cùng phòng khác đang xem video trên điện thoại cũng lên tiếng hỏi.
Tiết Cảnh Diệu chưa kịp nói gì, Đinh Hạo đã nói giúp: “Còn không phải là do cô học tỷ mà cậu ta vẫn chat chit bảo mình là CV đấy thôi. Thế là cậu ta vui vẻ chạy theo luôn.”
Tiết Cảnh Diệu nhân tiện giải thích mọi chuyện một lần.
Người bạn cùng phòng kia thấy cũng chẳng có gì to tát: “Có gì đâu, có phải chuyện phạm pháp đâu mà. Có thêm một khả năng cũng tốt chứ sao. Hơn nữa Tiểu Tiết nhà ta giọng trời phú mà, vừa biết chơi guitar vừa biết hát, đúng là sinh ra để kiếm cơm bằng giọng nói đấy chứ.”
Đinh Hạo nghe bạn nói vậy thì im luôn, hóa ra chỉ có cậu là lo lắng thừa.
“Đinh Hạo, cậu đừng nóng vội. Ai cũng biết cậu lo cho nó thôi. Nhưng mà tụi mình đều hơn hai mươi tuổi cả rồi, gặp chuyện gì thật thì cũng đủ khả năng phân biệt đúng sai mà.” Người bạn cùng phòng kia lên tiếng hòa giải, xoa dịu bầu không khí trầm mặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/1982576/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.