Lục Trạch nhanh chóng nhận ra sự do dự của Vân Xu, thừa thắng xông lên: “Em yên tâm, chỉ là đóng giả thôi mà. Chúng ta vẫn là bạn bè như bình thường. Anh sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của em. Chỉ mong em có thể phối hợp với anh trong một vài tình huống nhất định thôi.”
Vân Xu chần chừ. Nghe Lục Trạch nói vậy, có vẻ cũng không có gì quá đáng.
Chỉ là…
“Vậy sao anh không thuê người đóng giả luôn cho rồi?” Vân Xu đưa ra câu hỏi.
Lục Trạch không hề nao núng, anh đã chuẩn bị sẵn mọi lý lẽ: “Thuê người lạ luôn tiềm ẩn rủi ro. Anh không biết người đó có bị người khác mua chuộc hay không, nhỡ đâu họ tiết lộ thông tin cá nhân ra ngoài thì sao. Hình tượng của lãnh đạo doanh nghiệp gắn liền với doanh nghiệp. Một khi hình ảnh cá nhân bị ảnh hưởng, công ty cũng sẽ bị liên lụy.”
“Còn em là bạn của anh, anh hoàn toàn tin tưởng em.”
Vẻ chân thành của Lục Trạch khiến trái tim Vân Xu mềm nhũn.
Vân Xu hỏi: “Vậy việc này sẽ kéo dài khoảng bao lâu ạ?”
Lục Trạch đáp: “Chờ đến khi mẹ anh từ bỏ ý định ép anh đi xem mắt. Anh có thể đảm bảo với em, chỉ cần trong quá trình đó em không muốn tiếp tục nữa, chúng ta sẽ kết thúc mối quan hệ giả dối này ngay lập tức, sẽ không gây ra bất kỳ phiền phức nào cho em.”
Vân Xu vẫn còn do dự.
Lục Trạch khẽ cười buồn, vẻ mặt ảm đạm: “Nếu như việc anh từng theo đuổi em khiến em cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/1982619/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.