Lục Trạch đứng trên boong tàu, phóng tầm mắt nhìn ra xa xăm. Người đàn ông tuấn mỹ với vẻ ngoài lạnh lùng như tượng tạc, khoác lên mình bộ vest đen lịch lãm, càng làm nổi bật vóc dáng cao lớn và bờ vai rộng vững chãi. Đôi mắt đen sâu thẳm như đá hắc diện thạch, vừa sắc bén lại vừa lạnh lùng.
Là tổng tài của tập đoàn Lục Thị, Lục Trạch sinh ra đã ngậm thìa vàng, được tiếp nhận nền giáo dục tinh hoa nhất. Anh luôn là người xuất sắc nhất trong đám đông. Sau khi trưởng thành, anh thuận lợi tiếp quản Lục Thị, chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi đã đưa công ty lên một tầm cao mới. Hai năm trước, anh còn có một vị hôn thê vừa xinh đẹp vừa cao quý.
Hai tập đoàn lớn mạnh kết hợp với nhau, ai cũng có thể đoán được Lục Trạch nhất định sẽ đưa Lục Thị bước lên một đỉnh cao mới.
Theo lý mà nói, Lục Trạch đã sống một cuộc đời mà 99% người ngoài xã hội phải ngưỡng mộ. Nhưng dù vậy, anh vẫn thường xuyên cảm thấy bực bội khi nhớ đến người tình đã bỏ đi không một lời từ biệt cách đây hai năm.
Tương Tĩnh Huyên, người con gái mà anh tiện tay cứu được ở hội sở. Lúc đó, cô đang bị một lão tổng có tiếng là ăn chơi trác táng quấy rầy. Lão tổng kia hình như nhận ra anh, Lục Trạch chỉ lạnh nhạt lên tiếng một câu, lão ta đã vội vàng bỏ chạy mất dạng.
Lục Trạch nhân tiện đánh giá người con gái mà mình vừa cứu, phát hiện ra khuôn mặt cô đúng chuẩn gu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/1982716/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.