“Trong thần thoại của cả phương Đông lẫn phương Tây, đều có rất nhiều vị thần giúp đỡ tình yêu của người phàm.” Quý Thừa Tu thấy cô thích nghe, lại kể thêm vài câu chuyện nữa.
Thủy triều rút đi rồi lại dâng lên, Vân Xu nghe đến nhập thần, nhất thời bất cẩn, giẫm phải hòn đá trơn nhẵn, người loạng choạng, suýt chút nữa ngã xuống đất.
“Xu Xu!” Quý Thừa Tu nhanh mắt nhanh tay một bước lên trước, ôm chặt lấy cô, tay phải nhẹ nhàng vỗ về lưng cô: “Không sao rồi, không sao rồi.”
Vân Xu vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực, hết hồn.
“May mà có anh ở bên cạnh.” Cảm giác sợ hãi qua đi, Vân Xu đầy ỷ lại nhìn chồng mình.
Phía xa là đám đông vui đùa ồn ào, phía sau là biển rộng bao la, nhưng trong mắt Quý Thừa Tu chỉ nhìn hình bóng một người.
Tà váy cô bay nhẹ trong gió, vừa đẹp đẽ lại vừa hoang dã, tựa như nữ thần Vu Sơn. Khi đôi mắt trong veo của cô nhìn thẳng vào mắt anh, Quý Thừa Tu nghĩ, không có gì hạnh phúc hơn thế này.
Vào buổi tối, bãi biển trở nên nhộn nhịp hơn cả ban ngày. Vô số hàng quán hải sản ăn vặt mở cửa, ánh đèn đủ màu sắc từ trên cao chiếu xuống, làm sáng rực cả màn đêm. Không khí tràn ngập hương thơm quyến rũ, kích thích vị giác của mọi người.
Vân Xu đeo kính râm to bản, tay nắm chặt Quý Thừa Tu, hết quán này đến quán khác.
“Chồng ơi, em muốn ăn cái này!”
“Mấy viên bạch tuộc nhỏ kia trông ngon quá, em muốn ăn!”
“Oa! Cái này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/1982718/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.