“Trong thần thoại của cả phương Đông lẫn phương Tây, đều có rất nhiều vị thần giúp đỡ tình yêu của người phàm.” Quý Thừa Tu thấy cô thích nghe, lại kể thêm vài câu chuyện nữa.
Thủy triều rút đi rồi lại dâng lên, Vân Xu nghe đến nhập thần, nhất thời bất cẩn, giẫm phải hòn đá trơn nhẵn, người loạng choạng, suýt chút nữa ngã xuống đất.
“Xu Xu!” Quý Thừa Tu nhanh mắt nhanh tay một bước lên trước, ôm chặt lấy cô, tay phải nhẹ nhàng vỗ về lưng cô: “Không sao rồi, không sao rồi.”
Vân Xu vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực, hết hồn.
“May mà có anh ở bên cạnh.” Cảm giác sợ hãi qua đi, Vân Xu đầy ỷ lại nhìn chồng mình.
Phía xa là đám đông vui đùa ồn ào, phía sau là biển rộng bao la, nhưng trong mắt Quý Thừa Tu chỉ nhìn hình bóng một người.
Tà váy cô bay nhẹ trong gió, vừa đẹp đẽ lại vừa hoang dã, tựa như nữ thần Vu Sơn. Khi đôi mắt trong veo của cô nhìn thẳng vào mắt anh, Quý Thừa Tu nghĩ, không có gì hạnh phúc hơn thế này.
Vào buổi tối, bãi biển trở nên nhộn nhịp hơn cả ban ngày. Vô số hàng quán hải sản ăn vặt mở cửa, ánh đèn đủ màu sắc từ trên cao chiếu xuống, làm sáng rực cả màn đêm. Không khí tràn ngập hương thơm quyến rũ, kích thích vị giác của mọi người.
Vân Xu đeo kính râm to bản, tay nắm chặt Quý Thừa Tu, hết quán này đến quán khác.
“Chồng ơi, em muốn ăn cái này!”
“Mấy viên bạch tuộc nhỏ kia trông ngon quá, em muốn ăn!”
“Oa! Cái này nhìn hấp dẫn ghê nha!”
Đi một vòng, tay Quý Thừa Tu đã xách đầy ắp đồ ăn vặt, đủ loại khác nhau, không món nào trùng món nào.
Hai người tìm một chỗ sạch sẽ, vắng người để ngồi xuống ăn. Vân Xu chỉ hận không thể ăn hết tất cả mọi thứ, nhưng Quý Thừa Tu kiên quyết ngăn cản.
“Không được, mỗi món chỉ được ăn một chút thôi. Ăn nhiều hải sản dễ bị khó chịu bụng đó.” Quý Thừa Tu nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Xu Xu đâu muốn đang đi chơi lại bị bệnh đúng không?”
Vân Xu tiếc nuối gật đầu.
“Ăn đi, ăn xong phần của em, chỗ còn lại anh giải quyết cho. Món nào ngon lần sau chúng ta lại mua.”
Vân Xu ôm lấy đống đồ ăn vặt, chăm chú thưởng thức. Quý Thừa Tu lấy khăn giấy, cẩn thận lau đi vết nước sốt dính trên khóe miệng cô, thỉnh thoảng đưa nước cho cô uống, sợ cô bị nghẹn.
Ăn xong, hai người ngồi nghỉ trên ghế dài.
Cách đó không xa, có một đôi vợ chồng già tóc đã hoa râm. Khi đi ngang qua Vân Xu, bà lão dừng bước, ánh mắt hiền hậu nhìn cô, dùng tiếng Trung lơ lớ chậm rãi nói: “Cô gái, chồng của cô, yêu cô nhiều lắm.”
Trước đó họ đã để ý đến cặp vợ chồng trẻ này, ánh mắt người chồng hầu như luôn dõi theo người vợ.
Ánh cười trong mắt Vân Xu như làn sóng mùa xuân, nhẹ nhàng lan tỏa: “Cảm ơn, cháu biết ạ.”
Quý Thừa Tu cũng lịch sự gật đầu với họ.
Đôi vợ chồng già giơ ngón tay cái lên, vui vẻ rời đi, trước khi đi còn tặng Vân Xu một bông hoa.
Liên tiếp ba ngày, ngày nào Vân Xu cũng rất vui vẻ.
Cô được nghe nhiều truyền thuyết đẹp, được ngắm bình minh tráng lệ trên biển, buổi tối lên sân thượng ngắm sao.
Vào buổi sáng ngày cuối cùng.
Vân Xu lại kéo tay Quý Thừa Tu ra bờ biển. Cô đặc biệt yêu thích bãi cát này. Nhưng hôm nay, khi đến chỗ quen thuộc, mắt Vân Xu hơi mở to. Cô buông tay chồng ra, chạy nhanh về một hướng.
Tà váy tung bay trong gió như cánh bướm.
“Anh Cả.” Cô vui mừng gọi.
“Ừ.” Ánh mắt sắc sảo của Trì Châu dần trở nên dịu dàng, anh giúp em gái chỉnh lại mái tóc hơi rối.
Quý Thừa Tu bước nhanh tới, vẻ mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng: “A Châu, sao anh lại đến đây? Bách Bách đâu?”
Anh đã cố tình để con trai lại cho Trì Châu trông nom.
Vân Xu cũng ngước mắt chờ đợi câu trả lời của anh trai.
Trì Châu bình thản đáp: “Bác trai bác gái nói nhớ cháu quá nên đã đón Bách Bách về rồi. Anh vừa hay có việc đến đây, tiện đường ghé qua thăm hai đứa.”
Ra là con trai đã được ông bà đón về, Vân Xu yên tâm.
“Thật là trùng hợp, vậy mà lại có việc ở hòn đảo du lịch này.” Quý Thừa Tu nói, trong lời có ý khác.
Trì Châu không hề biến sắc: “Công ty dạo gần đây đang xem xét mở rộng mảng du lịch, đi khảo sát các địa điểm khác nhau là chuyện bình thường.”
Nghe hai người nói chuyện, mắt Vân Xu sáng lên.
“Oa! Vậy anh nhất định phải tham quan hết hòn đảo này đó nha. Đảo này đẹp lắm luôn. Em dẫn anh đi xem phía trước nhé, ở đó có nhiều vỏ sò lắm.” Vân Xu bước chân sáo về phía trước.
Hai người đàn ông, một trái một phải, che chở cho cô ở giữa.
“Mấy ngày nay em vui vẻ không?”
“Siêu vui luôn! Em còn thấy nhiều loại cá khác nhau nữa đó.”
“Xu Xu đi chậm thôi, lần trước em suýt nữa bị ngã ở đây đấy.”
Trên bãi cát vàng, dấu chân ba người càng lúc càng xa, kéo dài vô tận…
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.