Cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn ban công hé mở một khe nhỏ, gió nhẹ thổi qua tấm rèm voan trắng, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.
Trên giường, người phụ nữ đang ngủ say dụi dụi vào chiếc gối mềm mại, khẽ trở mình. Làn da cô trắng như tuyết, phơn phớt ửng hồng, khiến người ta chỉ hận không thể cắn một miếng.
Quý Thừa Tu rửa mặt xong trở lại phòng, Vân Xu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh giấc. Vẻ mặt lịch thiệp, ôn hòa của anh hiện lên nụ cười bất lực nhưng đầy cưng chiều.
Dù rất muốn để vợ ngủ thêm chút nữa, nhưng cô nàng lại lười rời giường, thời gian không còn kịp nữa rồi.
Anh bật chiếc đèn ngủ đầu giường, ánh sáng dịu nhẹ chiếu sáng một góc nhỏ.
“Xu Xu, đến giờ dậy rồi.” Quý Thừa Tu dịu dàng gọi cô.
Vân Xu vẫn cố chấp ôm chặt chăn, mơ màng giãy giụa giữa cơn mơ và thực.
“Ư… buồn ngủ quá… Muốn ngủ nữa…” Giọng nũng nịu của cô thiếu chút nữa đã đánh bại lý trí của người đàn ông.
“Chúng ta ra sân bay rồi ngủ tiếp, được không? Bây giờ dậy rửa mặt, ăn sáng đã nào.” Quý Thừa Tu nhẹ giọng dỗ dành cô.
Vân Xu khó khăn chiến thắng cơn buồn ngủ, chậm rì rì cử động thân mình, tựa người vào đầu giường.
Quý Thừa Tu ngồi xuống mép giường chờ cô tỉnh táo hơn, ánh mắt vô thức rơi xuống vết đỏ trên vai cô. Vệt đỏ ửng như đóa mai đỏ trên nền tuyết trắng, vừa quyến rũ lại vừa diễm lệ. Anh khựng lại một chút, có chút hối hận, hôm qua không nên quá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/1982719/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.