Sau khi ở khách sạn một thời gian, Trì Tiêu Tiêu biết rằng không thể cứ ngồi chờ c.h.ế.t được. Cô quyết định tìm cơ hội hẹn gặp bà Trì để nói chuyện.
Bà Trì nhận được điện thoại của Tiêu Tiêu, chợt nhận ra mấy ngày nay bà đã không còn nghĩ nhiều về cô con gái nuôi này nữa. Tâm trí bà giờ chỉ đặt vào việc làm sao để Vân Xu chịu về nhà.
Trong lòng cảm thấy có lỗi với Tiêu Tiêu, bà Trì đồng ý lời mời của cô.
Nhưng khi bà Trì đến quán trà và nhìn thấy Tiêu Tiêu, bà chợt nhận ra tình cảm của mình dành cho con gái nuôi đã phai nhạt đi nhiều. Ít nhất, bà không còn nôn nóng muốn đón Tiêu Tiêu về nhà như lúc cô vừa rời đi.
“Mẹ, gần đây mẹ có khỏe không ạ?” Tiêu Tiêu mở lời, giọng buồn bã, cố gắng kìm nén tình cảm dành cho bà Trì.
Bà Trì mềm lòng, bà hỏi han: “Mẹ vẫn khỏe, còn Tiêu Tiêu, tiền tiêu còn đủ không con?”
Như chạm phải nỗi đau, Tiêu Tiêu bật khóc. Hôm nay, cô đã cố tình trang điểm để trông mình thêm tiều tụy, nước mắt càng khiến cô thêm phần yếu đuối.
Bà Trì luống cuống, vội vàng ngồi xuống bên cạnh ôm lấy Tiêu Tiêu, dịu dàng an ủi.
Mãi một lúc sau, Tiêu Tiêu mới nín khóc. Trong lúc bà Trì gặng hỏi, cô kể lại toàn bộ chuyện Điêu Xuyên đã gây ra cho mình.
Tiêu Tiêu biết rằng, bà Trì là con bài cuối cùng của mình.
Bà Trì nghe xong những gì Tiêu Tiêu đã trải qua, quả nhiên cảm thấy thương xót cho cô.
“Cái tên Điêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/1982725/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.