🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau khi ở khách sạn một thời gian, Trì Tiêu Tiêu biết rằng không thể cứ ngồi chờ c.h.ế.t được. Cô quyết định tìm cơ hội hẹn gặp bà Trì để nói chuyện.

Bà Trì nhận được điện thoại của Tiêu Tiêu, chợt nhận ra mấy ngày nay bà đã không còn nghĩ nhiều về cô con gái nuôi này nữa. Tâm trí bà giờ chỉ đặt vào việc làm sao để Vân Xu chịu về nhà.

Trong lòng cảm thấy có lỗi với Tiêu Tiêu, bà Trì đồng ý lời mời của cô.

Nhưng khi bà Trì đến quán trà và nhìn thấy Tiêu Tiêu, bà chợt nhận ra tình cảm của mình dành cho con gái nuôi đã phai nhạt đi nhiều. Ít nhất, bà không còn nôn nóng muốn đón Tiêu Tiêu về nhà như lúc cô vừa rời đi.

“Mẹ, gần đây mẹ có khỏe không ạ?” Tiêu Tiêu mở lời, giọng buồn bã, cố gắng kìm nén tình cảm dành cho bà Trì.

Bà Trì mềm lòng, bà hỏi han: “Mẹ vẫn khỏe, còn Tiêu Tiêu, tiền tiêu còn đủ không con?”

Như chạm phải nỗi đau, Tiêu Tiêu bật khóc. Hôm nay, cô đã cố tình trang điểm để trông mình thêm tiều tụy, nước mắt càng khiến cô thêm phần yếu đuối.

Bà Trì luống cuống, vội vàng ngồi xuống bên cạnh ôm lấy Tiêu Tiêu, dịu dàng an ủi.

Mãi một lúc sau, Tiêu Tiêu mới nín khóc. Trong lúc bà Trì gặng hỏi, cô kể lại toàn bộ chuyện Điêu Xuyên đã gây ra cho mình.

Tiêu Tiêu biết rằng, bà Trì là con bài cuối cùng của mình.

Bà Trì nghe xong những gì Tiêu Tiêu đã trải qua, quả nhiên cảm thấy thương xót cho cô.

“Cái tên Điêu Xuyên đó lại cướp tiền của con sao? Sao lại có loại người như vậy chứ!” Bà Trì vốn đã biết Điêu Xuyên không phải người tốt, nhưng khi chuyện này xảy ra với Tiêu Tiêu, bà vẫn không khỏi tức giận.

Bà hiểu vì sao Tiêu Tiêu không báo cảnh sát. Những người coi trọng danh tiếng như họ thường không muốn dính vào những chuyện ồn ào. Việc Tiêu Tiêu không báo cảnh sát cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng có một điều bà Trì không hiểu.

“Sao con không tìm đến chaa mẹ?” Bà Trì hỏi.

Tiêu Tiêu dĩ nhiên không nói ra ý định thật sự của mình. Cô chỉ nói những lời có thể khiến bà Trì mềm lòng.

“Con không muốn cha mẹ phải lo lắng, không muốn con trở thành gánh nặng cho gia đình.” Cô cười buồn bã, tự giễu: “Hơn nữa, con đã không còn là người nhà họ Trì nữa rồi, còn mặt mũi nào mà đến xin giúp đỡ.”

Lời nói của Tiêu Tiêu khiến bà Trì chấn động. Chúng chạm đúng vào nỗi áy náy sâu thẳm trong lòng bà. Bà tự nhủ, dù có nhớ Vân Xu đến đâu, bà cũng không nên bỏ rơi Tiêu Tiêu.

Nghĩ vậy, ánh mắt bà Trì nhìn Tiêu Tiêu càng thêm dịu dàng.

Trong khoảnh khắc, tình mẫu tử giữa hai người lại trở nên thắm thiết.

Ngay khi bà Trì quyết định đưa Tiêu Tiêu đến ở một căn nhà thuộc sở hữu của mình, quán trà yên tĩnh bỗng đón một vị khách không mời mà đến.

Một người đàn ông ăn mặc rách rưới vừa bước vào cửa, mắt láo liên nhìn xung quanh. Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại ở một chiếc bàn. Hắn lảo đảo bước tới, mặc kệ người phục vụ ngăn cản.

Tên đàn ông lôi thôi mạnh tay đập xuống bàn, làm ly trà rung lên. Hắn không thèm nhìn bà Trì, chỉ nịnh nọt nói với Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, con gái ngoan, con gái yêu, cha hết tiền rồi, cho cha thêm ít tiền nữa đi con.”

Lời nói của hắn khiến bà Trì kinh ngạc. Bà bắt đầu quan sát dung mạo của người đàn ông kia, quả thật có vài phần giống Tiêu Tiêu.

Điêu Xuyên kích động, người hắn nghiêng về phía hai người họ, một mùi hôi thối nồng nặc lan tỏa khắp không gian nhỏ hẹp. Bà Trì gần như không thở nổi, bầu không khí ấm áp vừa tạo dựng bỗng tan biến hoàn toàn.

Tiêu Tiêu như người mất hồn, ngồi đờ đẫn trên ghế, ánh mắt trống rỗng, mặt trắng bệch. Tất cả đã tan tành, công sức cô tỉ mỉ xây dựng bầu không khí ấm áp đã bị Điêu Xuyên phá hỏng hoàn toàn.

Có người cố tình muốn hãm hại cô, phá tan mọi con đường của cô.

Những người xung quanh cũng bị tiếng động thu hút, tò mò nhìn về phía họ.

Điêu Xuyên mặc kệ những lời bàn tán xung quanh, cứ cố chấp đòi tiền Tiêu Tiêu. Thấy Tiêu Tiêu im lặng, hắn bắt đầu gào khóc, lăn ra đất ăn vạ.

“Trời ơi là trời, con gái bỏ mặc cha sống chết!”

“Sao tôi khổ thế này, sinh ra đứa con gái vô lương tâm!”

Những lời lẽ tráo trở của hắn khiến cả hai người phụ nữ đều chán ghét. Tiêu Tiêu không chịu nổi, vội vàng nhìn bà Trì cầu cứu, vẻ mặt hoảng loạn, bất lực.

Bà Trì dù không muốn nói chuyện với loại người này, nhưng vì Tiêu Tiêu, bà vẫn cắn răng mở miệng: “Ông tốt nhất nên đi đi. Tiền của Tiêu Tiêu đều bị ông cướp hết rồi, ông còn muốn gì nữa? Con bé đã không báo cảnh sát, đã là may cho ông rồi.”

Điêu Xuyên thấy có người ngăn cản mình, lập tức nổi giận. Bà già này là ai chứ, cái vẻ mặt khinh khỉnh kia thật là chướng mắt: “Bà già kia, bà tốt nhất im miệng đi. Ông đây đang nói chuyện với con gái, không tới lượt bà xen vào!”

Bà Trì từ trước đến nay sống trong nhung lụa, chưa từng nghe những lời lẽ thô tục như vậy, tức giận đến mặt mày tối sầm: “Tôi nuôi Tiêu Tiêu 25 năm, đương nhiên có tư cách ngăn cản ông!”

Những người xung quanh nghe vậy, ngửi thấy mùi vị của chuyện bát quái, ai nấy đều dựng tai lên hóng chuyện.

Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh cũng khó xử, tiến thoái lưỡng nan. Nếu là người gây rối, họ đã sớm đuổi ra ngoài, nhưng người đàn ông kia lại là cha của vị tiểu thư này, chuyện gia đình người ta, họ cũng không tiện lên tiếng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.