Trì Châu luôn tự hỏi, liệu có phải cuộc sống của em gái sẽ tốt hơn nếu anh không đưa cô trở lại? Có lẽ cô đã không phải chịu những tổn thương ấy.
Đến tận lúc nhắm mắt, em gái vẫn lo sợ mình sẽ trở thành gánh nặng cho anh. Nhưng cô đâu biết, cô là em gái của anh mà!
Ý nghĩ em gái luôn sợ hãi anh sẽ bỏ rơi em, sợ làm anh mất mặt, tủi thân mà chẳng dám nói ra khiến tim Trì Châu như d.a.o cắt. Anh thật ngốc nghếch khi luôn nghĩ em gái là người mạnh mẽ. Chỉ đến khi biết được những gì cô đã trải qua trong quá khứ, anh mới hiểu rằng sự kiên cường ấy chỉ là lớp vỏ mỏng manh, dễ dàng tan vỡ.
Những lời nói cay độc từ người đời đã dễ dàng làm cô tổn thương sâu sắc.
Quý Thừa Tu từ từ bước đến, tay cầm ô, đặt nhẹ lên vai bạn thân như một lời an ủi. Ánh mắt anh nhìn xuống tấm bia mộ, thoáng nét buồn bã. Em gái của Trì Châu còn quá trẻ, nhưng đóa hoa sinh mệnh đã tàn lụi.
Dù đã báo thù xong, nhưng sinh mạng tươi đẹp ấy cũng chẳng thể nào quay trở lại.
Sau khi hoàn thành kế hoạch trả thù, Trì Châu gần như đoạn tuyệt liên lạc với gia đình. Anh không thể đối mặt với cha mẹ và em trai, những người cũng từng gây ra tổn thương cho em gái.
Anh dứt khoát cắt đứt mọi liên hệ với nhà họ Trì, mặc kệ mẹ khóc lóc van xin, cha hối hận không nguôi, Trì Hiền gào khóc thảm thiết. Anh không bao giờ quay đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/1982728/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.