Vân Xu mắt cong cong. Giúp đỡ được người khác, cô vẫn rất vui vẻ: “Anh mau uống thử đi, sữa bò nhãn hiệu này ngon lắm, ngày nào tôi cũng uống.”
Đông ca cẩn thận mở nắp bình. Đây là Vân Xu đưa cho, hắn không muốn làm hỏng bất cứ thứ gì.
Bánh mì nóng và sữa bò nóng xuống bụng, toàn thân dường như tràn ngập nhiệt lượng.
Lúc này Đông ca đã không còn bất cứ ý định gây thương tổn nào nữa, chỉ tham luyến từng giây từng phút giây phút này.
Vân Xu tò mò đánh giá người đàn ông trước mặt. Mũ áo mưa của anh ta rất lớn, che khuất nửa khuôn mặt trong bóng tối. Đến giờ cô vẫn chưa nhìn rõ mặt anh ta: “Tôi có thể nhìn xem anh trông như thế nào sao?”
Ánh mắt cô thuần khiết trong veo, không vướng chút tạp chất nào, lại khiến Đông ca trong lòng trào dâng cảm giác tự ti.
Đông ca trước kia chưa từng để ý đến vết sẹo trên mặt. Đó là quá khứ thuộc về hắn, nhưng Vân Xu tốt đẹp đến vậy, vết sẹo lại xấu xí đến thế. Chỉ nghĩ đến việc cô có thể lộ ra vẻ sợ hãi, chán ghét khi nhìn thấy vết sẹo, Đông ca vốn không sợ trời không sợ đất cũng bất giác sinh lòng rụt rè.
Vân Xu lý giải sự trầm mặc của Đông ca. Đối phương không muốn để cô biết dung mạo của mình. Tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng cũng không phải chuyện quan trọng. Vân Xu ngược lại liền bỏ qua.
Mưa rơi dần nhỏ hạt.
Vân Xu nhìn nhìn bầu trời: “Chắc là lát nữa mưa tạnh thôi, anh cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/2723342/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.