Cô muốn đến bên cạnh đứa bé đó.
Đi tìm đứa bé đó.
Ở bên cạnh nó.
Khi ý nghĩ này từng chút một chiếm lấy tâm trí, một luồng khí lạnh lẽo từ giữa trán lan tỏa ra, như làn gió mát mùa hè khẽ lướt qua, thế giới hỗn loạn rút đi bóng tối.
Vân Xu chợt hoàn hồn. Đứng ở cách đó không xa không phải là một đứa trẻ ngây thơ vô tội, mà là một con quỷ nhỏ với khuôn mặt đáng sợ.
Máu tươi đỏ rỉ ra từ khuôn mặt nhỏ bị xé toạc, nó đang nhe răng cười với cô.
Tim Vân Xu đập mạnh một nhịp, động tác hoảng hốt, vô tình đánh rơi ly nước bên cạnh. Tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên, mọi người đồng thời nhìn sang.
“Vân tiểu thư?”
“Tiểu thư, không sao chứ!”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Yến Tân Tễ đột nhiên xoay người, trở lại bên cạnh Vân Xu, nắm tay cô quan sát xem có vết thương nào không: "Sao lại thế này?”
Vân Xu không trả lời, mà ngơ ngác nhìn về một hướng, nơi đó đã không còn bóng dáng đáng sợ kia.
“Xu Xu?” Yến Tân Tễ gọi cô, mày nhíu lại.
Tay cô khẽ run rẩy.
Phù Xán Xán ngồi gần nhất, vội vàng hỏi: "Vân tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Xu thở dốc rất mạnh. Mấy người kiên nhẫn chờ cô bình tĩnh lại.
Trạng thái này… chắc chắn vừa rồi đã có chuyện xảy ra.
Yến Tân Tễ kìm nén cơn giận dữ đang trào dâng trong lòng, ngồi xuống bên cạnh cô, rót lại một ly nước ấm, đặt vào tay cô, rồi ôm cô vào lòng, dốc lòng trấn an.
“Đừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/2727965/chuong-451.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.