Vân Xu đưa tay lên, đặt vào tầm mắt ba người.
Bàn tay trắng nõn như ngọc, lòng bàn tay hồng hào nhàn nhạt.
Tần Mặc nghiêm túc bình luận: “Thật đáng yêu.”
Chu Hữu Cảnh và Diệp Kiều thành khẩn gật đầu.
Vân Xu cạn lời, cô muốn cho họ xem không phải cái này.
Cô cố gắng vận chuyển năng lượng cảm nhận được ngày hôm qua, cuối cùng một vầng sáng trắng dịu dàng xuất hiện trong lòng bàn tay.
Thánh khiết và rực rỡ, mang theo hơi thở ấm áp.
“Tôi cũng có dị năng, bất quá không phải dị năng chiến đấu.” Vân Xu không chắc chắn nói: “Hình như là dị năng hệ chữa lành.”
Buổi sáng tỉnh lại cô còn chưa kịp thử dị năng thì đã xuống phòng khách rồi.
Chu Hữu Cảnh có chút kinh ngạc. Căn cứ theo những tài liệu thu thập được cho đến nay, dị năng hệ chữa lành và hệ không gian là hai loại dị năng có số lượng ít nhất, đều bị các đại căn cứ tranh giành đến sứt đầu mẻ trán.
Hiện nay các loại nhà máy xí nghiệp đều bị phá hủy tan hoang, ngừng sản xuất toàn diện, bao gồm cả nơi sản xuất thuốc men.
Trong tận thế, điều đáng sợ nhất ngoài việc không có cơm ăn chính là bị thương. Một khi vết thương bị nhiễm trùng hoặc bị thương quá nặng, không được cứu chữa kịp thời, nhẹ thì mang bệnh tật, nặng thì mất mạng.
Thuốc men có hạn, hơn nữa hồi phục chậm, dị năng giả hệ chữa lành liền trở thành hy vọng của mọi người.
Vân Xu nâng vầng sáng lung linh, ánh mắt đảo quanh ba người, muốn thử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/2766396/chuong-551.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.