Một người con gái bước xuống xe.
Đối phương quần áo sạch sẽ, dung mạo xinh đẹp, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt bình tĩnh, hoàn toàn khác biệt với đa số những người sống sót hoảng sợ.
Ngay sau đó, ba người nữa cũng bước xuống.
Giống như người con gái phía trước, họ hoàn toàn không giống những người sống trong tận thế, thong dong điềm tĩnh, cả người tỏa ra khí chất khó đụng vào.
Những người này chắc chắn là cường giả.
Khó trách họ sống thoải mái như vậy trong tận thế.
Những người sống sót không khỏi lộ vẻ ngưỡng mộ vô cùng.
Trần Nghiên xuống khỏi nhà di động, nhìn quanh bốn phía. Căn cứ Ánh Dương nằm ở khu vực giao nhau giữa ngoại ô và thành phố, vị trí rất tốt, tầm mắt có thể vươn tới nơi không có bất kỳ một con zombie nào.
Đội ngũ người sống sót xếp hàng dài đăng ký, nhân viên giữ trật tự đứng ở một bên, thỉnh thoảng có chút xáo trộn nhỏ cũng nhanh chóng được ổn định.
Trần Nghiên âm thầm gật đầu, xem ra họ đã không đến nhầm chỗ.
Trước khi đến đích, điều họ lo lắng nhất chính là căn cứ hỗn loạn, không thể nào vừa ra ngoài làm nhiệm vụ lại vừa phải lo lắng đại bản doanh có an toàn hay không.
Lòng người trong tận thế không thể so sánh với zombie.
Diệp Kiều cực kỳ tinh thông các loại vật liệu, liếc mắt một cái đã nhìn ra chỗ lợi hại của bức tường phòng ngự này, không nhịn được huýt sáo một tiếng, hứng thú bừng bừng nói: “Oa nga, cái này thật sự vượt quá dự kiến của tôi.”
“Lão
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/2766423/chuong-578.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.