Vân Xu chú ý tới sự thay đổi biểu tình của mọi người. Trong lòng cô căng thẳng. Lúc này, sự chia rẽ trong nhóm không phải là dấu hiệu tốt.
“Mọi người đều biết nơi này có vấn đề. Bây giờ phương tiện di chuyển hỏng rồi. Cần liên hệ người bên ngoài đến đón. Trong lúc chờ đợi, chúng ta có thể ngồi lại với nhau để làm rõ mọi chuyện.”
Trịnh Dư Giác dẫn đầu nói: “Cứ làm theo lời cậu nói.”
Vân Xu nhìn về phía những người khác. Khi đối diện với cô, biểu tình trên mặt mọi người đều dịu đi rất nhiều, bày tỏ sự đồng ý.
Họ vĩnh viễn đều có sự kiên nhẫn vô hạn đối với cô.
Trương Thừa lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cầu cứu. Nhưng trên màn hình cột tín hiệu trống rỗng. Anh thử gọi điện vài lần, đầu dây bên kia chỉ có tiếng "tút" dài.
Gọi không thông.
“Mẹ kiếp! Điện thoại của tôi không có tín hiệu!” Trương Thừa cố nhịn xúc động muốn ném điện thoại. Anh thử lại vài lần, vẫn cùng kết quả. “Mọi người thử xem có gọi được không.”
Những người khác lấy điện thoại ra, bấm số.
Không ngoài dự kiến, đều không thành công.
Trong gara đồ đạc lộn xộn, mặt đất dơ bẩn.
Không khí nặng nề đè lên lòng mỗi người. Cứ như vậy, sáu người coi như bị mắc kẹt trong biệt thự. Vị trí địa lý hẻo lánh trở thành chướng ngại. Nếu muốn đi bộ rời đi, chưa nói đến thời gian hao phí, chính là tình hình bên ngoài cũng không cho phép.
Sương mù trong rừng cây càng lúc càng nhiều. Đi bộ trong rừng cây ngập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/2776588/chuong-788.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.