“Tâm ý của Giang sư huynh muội xin nhận.” Tô Liên Sơ nói: "Nhưng nếu loại thuốc này giúp ích cho việc chữa thương và khôi phục linh khí, sư huynh càng nên giữ lại cho mình. Muội sao có thể tùy tiện lấy đi?”
Giang Di Văn thấy lòng ấm áp. Tô Liên Sơ luôn hiểu chuyện và tốt bụng như vậy, nên tình cảm hắn dành cho nàng mới ngày càng sâu đậm.
Nhưng Tô Liên Sơ vẫn kiên quyết từ chối. Hắn đành cất lọ thuốc lại. Nhìn sư muội xinh đẹp, hắn định tìm thứ khác để tặng nàng. Ánh mắt hắn sau đó rơi vào khối ngọc bội đeo ở hông nàng.
Hôm nay, Giang Di Văn hẹn người trong lòng ra đây, thật ra còn muốn tặng một món đồ khác.
Hắn có một khối ngọc bội do phụ thân vị hôn thê của hắn tặng cho Giang gia. Hắn đeo nó trên người từ nhỏ. Ban đầu, hắn nghĩ nó chỉ là một vật trang sức bình thường. Nhưng sau khi thực sự bước chân vào con đường tu tiên, hắn kinh ngạc phát hiện khối ngọc bội này thế mà lại có thể âm thầm tụ tập linh khí.
Do dự mãi, Giang Di Văn vẫn giữ lại khối ngọc bội.
Ngọc bội không phải là vật phẩm phàm tục. Nếu để lại cho phàm nhân thì thật lãng phí. Hơn nữa, không chừng còn có thể rước họa sát thân cho Vân gia. Chi bằng hắn giữ lại, đến lúc đó sẽ bồi thường cho Vân gia bằng thứ khác.
Khi đó hắn nghĩ, khối ngọc bội này tinh xảo đẹp đẽ, lại có thể tụ tập linh khí, tặng cho Tô sư muội là vừa hay. Chỉ tiếc là chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/2778709/chuong-815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.