"Tiểu Diễm không biết thế nào là thích, đúng không?" Mẹ Sở cười cười hỏi.
"Con không có hứng thú, không muốn tìm hiểu." Khuynh Diễm thái độ thờ ơ.
"Được rồi, Tiểu Diễm còn nhỏ, có rất nhiều thời gian." Mẹ Sở từ tốn nhắc nhở: "Nhưng Tiểu Diễm đừng ức hiếp Tiểu Ưu quá, thằng bé rất buồn đấy."
Ta ức hiếp hắn?
Hắn buồn?
Khi nào?
Làm gì có!!
"Con rất tốt." Khuynh Diễm nói xong còn gật gật đầu, cực kì tin tưởng đây là sự thật.
Mẹ Sở nhìn Khuynh Diễm hùng hồn tự tin như vậy, không khỏi bị cô chọc cho bật cười.
Trước giờ bà không nhận ra, con gái nhỏ thật ra rất đáng yêu nha.
"Đúng đúng, Tiểu Diễm của mẹ rất tốt."
"Con muốn ngủ." Khuynh Diễm che miệng ngáp một tiếng.
"Tiểu Diễm là đuổi mẹ đúng không?" Mẹ Sở giả vờ tức giận.
"Rất buồn ngủ." Khuynh Diễm kiên trì với lẽ sống của mình. Tỷ tỷ xinh đẹp hiểu chuyện thì mau về đi.
"Vậy hôm khác chúng ta lại nói tiếp, Tiểu Diễm ngủ ngon nhé!"
Còn hôm khác nữa sao?! Có để cho người ta yên nghỉ không hả?
–
Cha mẹ Sở về được hai ngày thì lại đi, tâm trạng Khuynh Diễm lập tức tốt đẹp, không bị làm phiền nữa, nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt.
Chỉ là... tên ăn vạ mấy hôm nay quá mức yên tĩnh.
Lúc trước cô cho rằng cha mẹ Sở ở đây nên Tần Ưu không kịp thích ứng, nhưng giờ người cũng đã đi rồi, sao hắn vẫn cứ trầm mặc thế kia?
Có chút kì quái.
Lẽ nào hắn... đang ủ mưu cho một vụ ăn vạ bom tấn?!
Không được không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1234520/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.