"Tần Ưu, mày điên rồi! Mày biết mày là ai không? Mày là con tao, mày lại dám đâm cha mày!" Tần Lĩnh giận đến phát điên, khản giọng quát lớn.
"Cha tôi?" Tần Ưu cười lạnh, đáy mắt lóe lên tia tàn nhẫn: "Ông còn biết ông là cha tôi sao?"
Ông ta lừa gạt mẹ hắn, đánh đập hành hạ hắn, trơ mắt nhìn hắn bị người khác giày vò. Ông ta lại có thể mở miệng nói mình là cha hắn?
Hắn không lấy đi bất cứ thứ gì của bọn họ, tại sao bọn họ cứ dồn ép hắn?
Hắn đã không còn hy vọng gì với Tần gia, hắn thậm chí đã nghĩ đến việc từ bỏ ý định trả thù, vì hắn muốn ở bên Khuynh Diễm.
Cô là ánh sáng của hắn, là màu sắc duy nhất trong thế giới u tối của hắn.
Hắn không muốn tay mình nhuốm máu, hắn muốn bản thân trở nên tốt đẹp, để có thể xứng đáng ở bên cạnh cô...
Hay dù chỉ là đứng phía sau dõi theo cô thôi, hắn cũng đã nguyện ý.
Nhưng bọn họ lại làm gì? Bọn họ không buông tha cho hắn, muốn triệt để hủy hoại hắn, muốn cướp đi ánh sáng duy nhất của hắn!
Đáy lòng Tần Ưu tràn ngập phẫn hận, oán khí dâng lên xâm chiếm linh hồn.
Giết ông ta!
Lập tức giết ông ta!
Tần Ưu đột ngột lao đến, đồng tử đỏ ngầu mang theo tia khát máu, con dao tàn bạo đâm xuống.
Phập!
"A A A A A!"
Âm thanh gào thét chói tai như đóng đinh vào màng nhĩ.
Máu tươi vẩy lên mặt đất, con dao xuyên qua lòng bàn tay Tần Lĩnh, cắt ra xương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1234532/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.