Khuynh Diễm dẫn Diêu Ý về căn hộ của nguyên chủ, tòa chung cư hơi cũ, nhưng vẫn tương đối sạch sẽ an ninh.
Nguyên chủ mắc bệnh, dù là tiếp xúc với người nhà, cô ấy cũng thấy không thoải mái. Thế nên Niên Bách đã sớm chuyển đến sống với chú út, căn hộ này chỉ có một mình cô.
"Cậu ở bên đó đi."
Khuynh Diễm chỉ vào căn phòng bên trái, trước đây là phòng của Niên Bách.
"Đây là cha mẹ chị sao?" Diêu Ý nhìn bức ảnh gia đình treo trên tường, nhẹ giọng hỏi.
Trong ảnh người đàn ông và người phụ nữ nắm tay nhau, gương mặt tràn đầy hạnh phúc.
Phía trước bọn họ có một bé trai và một bé gái, cậu bé năng động, cô bé nhút nhát.
Diêu Ý nhìn thế nào cũng không liên tưởng được dáng vẻ nhút nhát này với Khuynh Diễm.
"Ừ." Khuynh Diễm đang đắm chìm trong ước mơ được đi ngủ, lơ đễnh đáp một tiếng.
"Họ... có ở nhà không?" Có phải hắn sẽ bị đuổi đi không?
"Họ mất lâu rồi."
"Em..." Diêu Ý hơi khựng lại, cho rằng mình đã lỡ chạm vào nỗi đau của Khuynh Diễm.
Hắn nhỏ giọng áy náy: "Em xin lỗi."
Khuynh Diễm nén cơn buồn ngáp, đầu óc có chút mê man.
Hả? Xin lỗi cái gì? Hắn làm gì có lỗi với ta sao?
Chẳng lẽ...
Hắn lại đang tính toán ăn vạ ta?!
Tiểu tử tâm cơ!!
"Vậy anh trai của chị ở đâu?" Diêu Ý chỉ vào bé trai trong ảnh.
Khuynh Diễm liếc mắt nhìn đồng hồ, giờ này chắc là...
"Đang ở trong nhà giam."
Diêu Ý: "..." Tội, tội phạm sao?
Nhắc đến Niên Bách, Khuynh Diễm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1234558/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.