"Trước đây cậu ở đâu?" Khuynh Diễm ăn xong, đặt bát xuống, chống cằm nhìn người đối diện.
Hệ Thống keo kiệt chỉ cho cô biết thông tin sơ bộ, lại không nói chi tiết cụ thể, chẳng hạn như tên của cô nhi viện mà Diêu Ý từng ở.
Nó như thế rõ ràng là cố tình làm khó cô!
Đồ chó chết!
Hệ Thống phẫn nộ. Nó đã nói nó ghét chó! Một ngày không mắng nó là chó, kí chủ ăn không vô sao?!
"Em... em đã đi theo chị rồi." Diêu Ý ngập ngừng, vẻ mặt tủi thân: "Chị muốn vứt bỏ em sao?"
Khuynh Diễm: "..." Tiểu nha đầu bình tĩnh! Đừng để bị kẻ gian ăn vạ!
"Chị đừng vứt bỏ em... Em sẽ ngoan mà."
Diêu Ý cúi đầu, giọng nói yếu ớt, vươn tay kéo góc áo Khuynh Diễm, nhẹ lay lay.
Khuynh Diễm: "..." Tên này càng ngày càng lợi hại, ta phải mạnh mẽ hơn!!
"Tôi không vứt bỏ cậu."
Hệ Thống: \[...\] Đây là mạnh mẽ đấy à?
"Thật sao?" Diêu Ý ngẩng đầu, mắt sáng long lanh.
Khuynh Diễm giọng nhàn nhạt lười nhác: "Nhưng cậu phải cho tôi biết cậu từ đâu đến. Diêu Ý, tôi cần biết mình mang về rắc rối gì."
Khuynh Diễm nhếch môi mỉm cười, nhưng ánh mắt an tĩnh của cô khiến đáy lòng Diêu Ý run lên sợ hãi.
Trong một khoảnh khắc, hắn có cảm giác cô biết rõ tất cả mọi chuyện, từ việc hắn diễn kịch, đến việc hắn cố ý lợi dụng, cô đều nhìn thấu.
Nhưng là... không thể nào! Hắn làm rất tốt, sao cô có thể biết được?
—
Bốn giờ sáng.
Diêu Ý thất thần ngồi trên sofa, ti vi vang lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1234560/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.