Đúng lúc bầu không khí đang trầm lặng thì có một bóng người vội vã cầm tờ khai chạy vào: "Đội trưởng, đường Hoàng Minh vừa xảy ra một vụ thảm sát."
Vụ án cũ vừa xong thì vụ án mới đã đến, Uông Minh gật đầu với trao đổi ánh mắt với Cục trưởng Chung một cái sau đó nhanh chóng quay người thu xếp: "Triệu Cường, Dương Miên, lập tức liên lạc với đội pháp chứng chuẩn bị xuất quân." Tiếp theo lại chuyển tầm mắt sang người Mộ Tiêu Dạ, trầm giọng nói: "Ngày đầu tiên hợp tác, hy vọng anh theo kịp tiến độ của cả đội." Đừng làm vướng chân vướng tay là được, trong đầu Uông Minh âm thầm hiện lên câu này, nhưng xem mặt mũi của cục trưởng, anh ta không tiện nói ra.
Cuối cùng, anh ta mới chú ý đến An Nhiên đang đứng ngây người nhìn chằm chằm Tiêu Dạ: "An Nhiên, ngày đầu tiên trở lại, vất vả cho cô rồi."
Nghe lời này, An Nhiên chỉ thản nhiên gật đầu coi như hiểu, tầm mắt vẫn chưa từng rời khỏi người Tiêu Dạ.
...!
Đây là vụ án hình sự đầu tiên kể từ sau kì nghỉ tế Âm Lịch dài đằng đẳng, nên Cục thành phố rất coi trọng.
Vì thế tuy Đội điều tra đặc biệt chỉ có vài thành viên nhưng có đến bốn chiếc xe được điều đi, trong đó ba chiếc là của thành viên trong đội, một chiếc còn lại là con Mercedes vô cùng bắt mắt của Mộ Tiêu Dạ.
An Nhiên ngồi ở ghế phó lái, tò mò quan sát cả chiếc xe của Mộ Tiêu Dạ một lượt, chậc lưỡi vài cái: "Mộ Tiêu Dạ, chiếc xe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-ky-chu-that-khong-don-gian/255941/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.