Lão Tam từ xe buýt đi xuống.
Dụ Sở sờ chiếc lắc trên tay, đột nhiên có một bàn tay nhỏ trắng nõn duỗi ra, lạnh lùng cầm lấy nó, ném ở mép giường.
Muội muội đè cô lại, ngữ khí lạnh như băng: “Tặng lễ vật lại đưa mấy cục đá, không có thành ý.”
Dụ Sở có chút buồn bực, liếc mắt nhìn lắc tay huỳnh quang bị ném ở mép giường, “Đưa cục đá thì làm sao?”
Duy Âm hơi dừng lại, vẻ mặt ũ rũ, nhíu mày nặng nề nói: “Ngươi không cần dễ bị lừa như vậy, đưa mấy cục đá liền cảm thấy là người tốt sao?”
Dụ Sở: “Hắn không phải người xấu.”
Lời kia vừa thốt ra, tiểu cô nương cứng đờ, không biết suy nghĩ cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đột nhiên lật người nằm xuống, dùng chăn bông che lại, cuộn tròn thành một đống không để ý cô.
Dụ Sở kinh ngạc: “Ngươi lại không cao hứng?”
“Ta ngủ.” Âm thanh rầu rĩ mềm mại từ trong chăn truyền đến.
Khuôn mặt trong chăn biểu tình nghiêm túc, thoáng nhìn thấy viên đá huỳnh quang sáng nhẹ trong góc, Duy Âm cắn chặt môi dưới, vẻ mặt lạnh lùng, dùng một chân đá nó xa hơn.
Mình đã nhận người tỷ tỷ này, phải bảo vệ đối phương không thể để cô bị lừa.
Huống hồ tỷ tỷ tuổi còn thực trẻ, mới mười mấy tuổi.
Cho dù có tỷ phu, cũng không phải hiện tại có đi?
…… Nhưng sớm muộn gì vẫn là sẽ có.
Duy Âm im lặng nghĩ, trầm mặc không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-lan-thu-ba-muoi-chin-cong-luoc/2399480/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.