Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cha mẹ Văn Thanh mất sớm, từ nhỏ đã theo chân chú mà lớn lên.
Sống nhờ trong nhà người khác, tư vị kia có thể tưởng tượng được.
Khi còn bé khuôn mặt Văn Thanh đã rất thanh tú, không nhìn kỹ, nói là con gái cũng sẽ không ai hoài nghi.
Trong nhà chú có một đứa bé tuổi tác tương tự như hắn, Văn Vũ.
Văn Vũ từ nhỏ đã thích bắt nạt hắn, đặc biệt thích nói hắn giống con gái, lớn lên giống, giọng nói cũng giống.
Văn Vũ còn luôn luôn bắt hắn đóng vai thành con gái.
Có Văn Vũ dẫn đầu, những đứa trẻ khác trong khu, cũng dồn dập nói hắn như vậy.
Ngay cả chú thím, lần nào cũng nói hắn.
Thân nhân quở trách, đứa bé cùng tuổi giễu cợt, những thứ này giống như từng cây gai nhọn, đâm vào trong lòng Văn Thanh.
Một đứa bé trưởng thành trong bạo lực ngôn ngữ một thời gian dài, dẫn đến Văn Thanh không mở miệng nói chuyện, cũng không muốn tiếp xúc với người khác.
Sau đó dần dần phát triển thành tình trạng như bây giờ.
Sơ Tranh có thể nói cái gì?
Thẻ người tốt chính là bi thảm như vậy đấy.
Không phải khi còn bé thảm, thì chính là trưởng thành thảm.
Dù sao không thảm thì cũng sẽ không hắc hóa.
Sơ Tranh dỗ dành Văn Thanh đi ngủ, cô rời phòng đi tìm Lăng Quân bảo cậu ta đi nghe ngóng về Văn Vũ kia.
-
Sáng sớm ngày hôm sau Văn Vũ đã chờ ở bên ngoài trường thi, rõ ràng là đang chờ Văn Thanh.
Văn Thanh cùng Sơ Tranh đến trường thi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/903331/chuong-1452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.