Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh nói chuyện với Tịch Kính, thời gian nhoáng một cái đã trôi qua, Sơ Tranh đột nhiên cảm giác được có chút gì đó không đúng, cho dù Bành Văn Siêu tăng ca, cũng không thể tăng ca một mình đúng không?
Vừa rồi người bên cạnh Bành Văn Siêu đều đã đi ra ngoài rồi, sao ông ta vẫn còn chưa ra?
"Ngủ sớm đi, tôi cúp đây." Sơ Tranh nói với bên kia một câu, cũng không đợi người bên kia đáp lại, trực tiếp tắt điện thoại, đẩy cửa xe ra xuống dưới, đi thẳng đến chỗ tầng lầu của Bành Văn Siêu.
Lúc này tất cả nhân viên đều đã tan làm, cả tầng lầu đều lộ ra sự tĩnh mịch.
Rầm ——
Phòng làm việc nơi xa có thứ gì đó đập xuống đất.
Sơ Tranh chạy gấp tới, một cước đá văng cửa phòng làm việc.
Bành Văn Siêu bị người ấn ở trên bàn, mặt hướng về phía cổng, đôi mắt sung huyết trừng lớn, vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi.
Đột nhiên có người xông tới, người ấn lấy Bành Văn Siêu giật mình, càng dùng sức bóp cổ Bành Văn Siêu, muốn bóp chết ông ta.
Sơ Tranh giơ tay, trên cổ tay lóe lên ánh bạc, ngân tuyến trườn đi như rắn phóng tới chỗ người kia, quấn lên cổ tay của đối phương.
Đầu ngón tay Sơ Tranh hơi thu lại, kéo về phía trước người một cái.
Đối phương trong nháy mắt lảo đảo một cái, bị ép buông Bành Văn Siêu ra.
Thân thể Bành Văn Siêu trượt xuống mặt đất, ra sức hít từng ngụm không khí mới mẻ.
Suýt chút nữa...
Suýt chút nữa thì ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/904227/chuong-1743.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.