Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
—— Đây là thuốc gì?
Trên bình thuốc không có bất kỳ nhãn hiệu gì.
"Không có gì..." Thương Khí muốn lấy bình thuốc về.
Sơ Tranh dùng móng vuốt nhỏ ấn lấy bình thuốc, giấu xuống dưới người cô, Thương Khí không thể lấy được.
"..."
—— Tốt nhất anh nên nói cho em biết, đây là thuốc gì.
Thương Khí thở ra một hơi, ôm Sơ Tranh lên, kết quả cũng không trông thấy bình thuốc.
"???"
Rõ ràng đã trông thấy cô giấu đi, sao lại không thấy?
Sơ Tranh mắt lạnh nhìn Thương Khí, thật sự cho rằng ta dễ đối phó như vậy chắc!
Ngây thơ!
"Chỉ là dùng để trấn tĩnh an thần." Thương Khí thấp giọng nói: "Ngoan, trả lại cho tôi."
—— Anh chắc chắn?
Thương Khí châm chước ngôn từ, chậm rãi nói: "Từ nhỏ tôi đã không giống những đứa trẻ khác, không chỉ liên quan đến trong nhà... Có lẽ tôi thật sự giống như bọn họ nói, là một tai tinh lạnh tâm lạnh tình."
—— Tai tinh thì làm sao? Vậy anh cũng là tuyệt nhất!
Thương Khí: "..."
Cũng không được an ủi.
Nhưng đáy lòng Thương Khí thấy kỳ dị vì không cảm giác được tức giận, càng nhiều hơn chính là bất đắc dĩ.
"Lúc đầu thì còn tốt, nhưng theo tuổi tác tăng lên, tôi phát hiện mình thỉnh thoảng sẽ trở nên táo bạo, có lẽ là bởi vì một câu nói, có lẽ là bởi vì một quyển sách, cũng có lẽ chỉ là vì thời tiết không tốt..."
Hắn cũng không biết vì sao lại như thế, nhưng hắn biết, có thể mình đã bị bệnh.
Lúc ban đầu hắn không nói với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/904991/chuong-1983.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.