Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Uất Thì vốn đã định đợi ở đây một thời gian, ai biết người bên ngoài rất nhanh đi vào, bảo hắn có thể đi.
Uất Thì không nhúc nhích: "Tôi không gọi người tới đón tôi."
Hay là Uất gia nhận được tin tức?
"Trưởng quan Diêu làm thủ tục cho cậu rồi." Đối phương thúc giục: "Nhanh lên đi, hai vị trưởng quan vẫn đang chờ đấy."
Trong đầu Uất Thì hiện lên một bóng người, tăng thêm đối phương nói hai vị trưởng quan, chắc là cô gọi người đến.
Bởi vì tác dụng của thuốc, toàn thân Uất Thì như nhũn ra, hắn chống vào bên cạnh đứng lên.
"Ôi, cậu không sao chứ?"
Trước đó lúc đến không phải đã kiểm tra, không bị thương sao? Sao bây giờ nhìn lại có vẻ khá nghiêm trọng nhỉ?
"Không sao."
Uất Thì từ chối không cần đối phương đỡ, chậm chạp đi ra ngoài.
Sơ Tranh và đôn đốc Diêu đứng chung một chỗ, hai người đều không nói chuyện, Sơ Tranh liếc mắt qua nhìn thấy hắn, lập tức đi về phía hắn, một tay đỡ lấy cánh tay hắn, một tay khác vòng qua sau thắt lưng hắn, đỡ lấy eo hắn.
Uất Thì rũ mắt, rơi vào ngón tay cô đỡ lấy bên hông mình.
Người đằng sau ra tới, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Nhưng người ta là trưởng quan, không đến phiên anh ta nói chuyện.
Đôn đốc Diêu đau lòng nhức óc: "Chú ý một chút, trường hợp công cộng đấy!"
Nghe vậy, Uất Thì lập tức khẽ giãy dụa: "Tôi có thể tự đi được, cô buông tôi ra đi."
"Sợ bị người khác thấy?"
"... Không phải." Hắn là lo lắng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/905327/chuong-2096.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.