Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Uất Thì rửa mặt xong ra, giọt nước nhỏ xuống từ lọn tóc, Sơ Tranh đưa cho hắn một cái khăn mặt.
"Cảm ơn..."
Giọng thiếu niên khàn khàn.
Hắn dùng khăn mặt lau lau tóc, liếc mắt nhìn Sơ Tranh, đột nhiên dừng động tác lại: "Tôi muốn cùng em..." Chữ đằng sau hơi nhẹ.
"Anh nói cái gì?"
"Em nghe thấy được." Uất Thì buông khăn mặt xuống: "Có thể không?"
Sơ Tranh hơi sợ hãi: "Anh xác định không phải sợ đến choáng váng chứ?"
"..."
Uất Thì kéo dây lưng dưới quần áo ra, mấy động tác đã cởi bỏ nút thắt.
Sơ Tranh đột nhiên trông thấy một cảnh kích thích như thế, cảm thấy nếu mình như không làm chút chuyện mà giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội không cho phép, thì sẽ rất có lỗi với thẻ người tốt chủ động như thế.
-
Sơ Tranh không biết Uất Thì muốn có được một chút cảm giác an toàn từ cô, hay là muốn xác định, hắn vẫn còn sống.
Cuối cùng Uất Thì chôn mặt ở trong cổ cô, khàn giọng nói: "Cảm ơn em vì đã cứu tôi."
Sơ Tranh: "..."
"Anh vì chuyện này nên mới cùng..."
"Thế nào, không phải em bảo tôi lấy thân báo đáp sao?"
"..."
Được thôi.
Đều như thế.
Sơ Tranh cũng không xoắn xuýt những chuyện kia, dù sao người là của cô là được rồi.
Uất Thì xoay người xuống dưới, nhặt quần áo của mình lên, lung tung mặc lên.
"Tại sao bọn họ muốn bắt tôi?" Uất Thì ngồi xuống bên cạnh, hỏi Sơ Tranh vẫn còn nằm trong chăn.
Sơ Tranh chống người ngồi dậy.
Uất Thì hơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/905346/chuong-2103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.