Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh nhíu mày, ánh mắt lần lượt lướt qua những nơi hai người tiếp xúc, cuối cùng rơi trên tay Ấn Bạch đang nắm tay cô.
Ấn Bạch vừa vặn nắm lấy cổ tay cô, trên cổ tay buộc một sợi dây lụa màu đen.
Dây lụa dán vào cổ tay, buộc ở cổ tay cũng không có cảm giác gì, còn bị ống tay áo chặn lại, khi cô sờ không sờ được dị vật, cho nên không chú ý đến nó.
"Tiểu Bạch? Tiểu Bạch?"
Hình như người bên ngoài đang gọi Ấn Bạch.
"Mẹ." Ấn Bạch ra hiệu Sơ Tranh đừng lên tiếng, nói vọng về phía cửa.
Tiếng bước chân từ bên kia phòng đi sang bên này, sau đó một giọng nói mang vẻ hiền lành vang lên bên ngoài toilet: "Sao con không đi học?"
"Hôm nay là cuối tuần." Ấn Bạch nói.
"Ôi, nhìn đầu óc mẹ này, không nhớ nhen gì nữa rồi."
Dường như Ấn Bạch không cảm thấy kinh ngạc với chuyện này: "Không phải mẹ nói mấy ngày nữa mới về sao?"
"Mẹ về lấy ít đồ." Người bên ngoài lộc cộc trở về phòng, một lát sau một lần nữa đi ra, gõ cửa một cái: "Sao con vẫn chưa ra?"
"Con... Bụng con không thoải mái."
"Bệnh à? Sao mà bị đấy? Có khó chịu không? Nếu không mẹ dẫn con đi bệnh viện khám xem nhé?"
"Không sao không sao." Ấn Bạch vội vàng nói: "Ăn trúng đồ hư thôi mà, mẹ bận thì cứ đi đi."
Người bên ngoài chần chờ một chút: "Vậy được rồi, nếu thật sự khó chịu thì nhất định phải đến bệnh viện khám đấy, con còn đủ tiền tiêu không?"
"Đủ."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/906075/chuong-2305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.