Edit by Shmily
#Do not reup#
------------------------------
Vân Phiếm Phiếm hơi mang theo thương cảm mà nói: "Chuyện giữa ta với bệ hạ, các ngươi cũng từng nghe qua đi? Ta với bệ hạ là lưỡng tình tương duyệt, lúc ấy bệ hạ tự mình hái hoa đào vì ta, cài lên tóc của ta, hiện tại ngẫm lại, giống như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua vậy."
Giọng của nàng hạ xuống, nghe vô cùng ủy khuất.
Vốn dĩ chính là một tiểu cô nương nũng nịu, cái gì cũng chưa làm mà đã bị đưa tới nơi này.
Hiện tại nghe nàng nói như vậy, hai nam nhân kia đều có chút không đành phòng.
Bọn họ mới tới nơi này, trước kia có nghe nói nơi này là nơi đáng sợ nhất trong hoàng cung, bọn họ cũng chưa tận mắt thấy qua.
Cho nên hiện tại mới không đành lòng xuống tay với Vân Phiếm Phiếm.
Tiểu Bạch Thái trong đầu tự dưng không biết làm sao mà bật cười.
Vân Phiếm Phiếm không muốn để ý tới nó, sợ mình cũng nhịn không được mà cười theo.
Đành phải nhắc nhở: "Nhịn một chút, đừng cười, đừng đánh gãy ta."
Tiểu Bạch Thái lĩnh mệnh, liền ngậm miệng không người nữa.
Vân Phiếm Phiếm ổn định lại tinh thần, tiếp tục nói: "Hiện tại ta khẳng định là không thấy được bệ hạ nữa, chỉ là muốn ngửi lại mùi hương của hoa đào kia thôi, có như vậy mới như thể bệ hạ vẫn còn ở bên cạnh ta, trên đường đi xuống hoàng tuyền, ta cũng sẽ không cảm thấy tịch mịch."
Nói xong, Vân Phiếm Phiếm còn muốn rớt hai giọt nước mắt.
Đáng tiếc nàng thật sự không có chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/2579899/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.